Cầm kết quả xét nghiệm trên tay mà viện trưởng Hòa muốn hét thật to cho cả thế giới cùng nghe, vì kết quả ADN của Khải trùng khớp với Thanh Yến mối quan hệ anh em cùng huyết thống. Bác sỹ không hình dung được nếu Khải biết tin này thì sẽ như thế nào vì ngày xưa anh rất yêu Thanh Yến, ông trời thật khéo trêu đùa, anh định lấy điện thoại gọi cho Khải thì cậu ta đã gọi tới:
– Alo, có kết quả chưa? Cậu làm nhanh lên nhé, mình sốt ruột quá…
– Kết quả có được đâu mà hối…
– Ông nói sao? Tôi nhóm máu O trùng với Yến mà…
– Vẫn không được…à ba cậu có khỏe không?
– Ba mình vẫn đẹp lão lắm, có thể lấy thêm được mấy vợ nữa ấy chứ…- Khải cười
– Cho mình số điện thoại của ông được không?
– Được chứ? Nhưng để làm gì thì phải giải thích rõ…
– Xin ông truyền cho kinh nghiệm tán gái haha…
– Cậu lo mà giữ cái đầu, toàn ăn nói linh tinh…
– Chiều họp xong mình sẽ ghé bệnh viện thăm mẹ con cô ấy…- Nói xong thì Khải cúp máy làm bác sỹ Hòa cụt hứng…
Theo số điện thoại của Khải đưa, Bác sỹ Hòa gọi điện cho Bố của Khải nhưng không nghe máy, chỉ 10 phút sau một số máy lạ gọi đến cho anh:
– Alo, tôi là Quốc Việt đây…
– Cháu chào Bác ạ, Cháu là Hòa bạn của Khải con trai Bác, cháu gọi cho bác từ bệnh viện X…
– Ờ ờ,…có việc gì không cháu?
– Dạ, cháu muốn gặp Bác một chút được không ạ?
– Thằng Khải lại gây chuyện gì rồi đúng không?
– Dạ không, nhưng có một vấn đề cháu xin ý kiến trước vì liên quan đến chuyện riêng của bác…
– Nghe bác sỹ nói liên quan đến chuyện riêng ông Việt thay đổi ngay thái độ, ông hẹn bác sỹ Hòa ở quán café bên hông công ty, mặc dù tuổi đã trên 60 nhưng ông Việt nhìn vẫn còn phong độ lắm. Hai người ngồi đối diện nhau trong một bàn khuất sau chậu cây kiểng, thấy bác sỹ Hòa cứ nhìn mình, ông lên tiếng trước:
– Có chuyện gì liên quan đến bác thì cháu nói?
– Bác có một đứa con riêng đúng không ạ?
– Ai? Con riêng nào? căn cứ vào đâu mà cháu nói như thế? Việc này bác hoàn toàn không biết, nếu có con thì bác phải đi tìm rồi chứ…
– Lấy trong cặp ra tờ kết quả xét nghiệm ADN giữa Khải và Thanh Yến, mặt ông Việt chuyển từ hồng sang tái xanh, miệng ông lắp bắp:
– Thanh Yến – Thanh Hà…có phải con của nàng không?
Chờ cho ông Việt bớt xúc động, bác sỹ Hòa kể cho ông Việt nghe về hoàn cảnh và bệnh tình của mẹ con Yến, không chờ anh nói hết, ông vội đứng dậy kêu bác sỹ đưa ông đến gặp mấy mẹ con làm bác sỹ Hòa lúng túng:
– Xin bác hãy bình tĩnh ạ, việc này chỉ mình cháu biết chứ ngay cả Khải và cô ấy đều chưa biết…
– Cần gì chúng nó phải biết, phải cứu con gái bác ngay, không thể để chậm trễ được…
– Dạ, nếu vậy cháu phải báo cho cậu Khải biết, còn nếu bệnh nhân Yến không đồng ý thì cũng không tiến hành được đâu ạ…
– Chợt nhớ ra việc bác sỹ Hòa kể cháu Thắng bị bạo hành, ông nổi giận: Thằng nào con nào dám động đến cháu ngoại của ông thì nó tới số rồi…
– Dạ, việc này cháu không biết bên công an họ xử lý như thế nào ạ…
Anh chưa nói dứt câu thì ông Việt lấy điện thoại gọi luôn cho giám đốc công an thành phố:
– Anh giải quyết dứt điểm kẻ đã bạo hành cháu ngoại của tôi, trị thật nặng vào…
– Ông vừa nói cái gì thế hả? cái đầu của chủ tịch đâu rồi, ông chỉ có thằng Khải là con trai thì lấy đâu ra cháu ngoại chứ? Tôi cũng chưa nghe cấp dưới báo cáo vụ bạo hành nào cả, ông có thể nói rõ hơn được không?
– Chiều tôi ghé ông…
Đúng lúc này thì Khải gọi điện cho bác sỹ Hòa, sau khi họp xong anh đến bệnh viện nhưng phòng bác sỹ đóng cửa.
– Ông Việt nói bác sỹ hẹn Khải ở đó chờ rồi hai người ra xe quay về bệnh viện.
Khải ngạc nhiên khi thấy bác sỹ Hòa đi cùng ba mình, hóa ra bác sỹ xin anh số điện thoại của Ba là có việc gì đây, nhìn vẻ mặt của Ba hết sức nghiêm khắc làm Khải hơi bất an, không hiểu cậu Hòa này nói những gì với ba mà nhìn vẻ mặt hình sự quá, anh lí nhí chào Ba
– Con chào Ba, ba cũng đến bệnh viện có việc gì ạ…
– Con vào đây….Miệng nói nhưng chân ông đã bước vào giữa phòng, không chờ bác sỹ Hòa phải mời, ông ngồi luôn xuống ghế…
– Khải cứ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, anh nhìn Hòa như muốn hỏi nhưng chỉ thấy bác sỹ lắc đầu, khi ba người đã ngồi yên vị, ông Việt yêu cầu bác sỹ Hòa đóng cửa phòng lại và không tiếp bất cứ một ai rồi ông bắt đầu nói…
… Như một thước phim quay chậm, ông Việt kể cho Khải và Bác sỹ Hòa nghe về mối tình đầu tiên với bà Thanh Hà, hồi đó hai người yêu nhau thắm thiết, nhưng cũng chỉ vì không môn đăng hộ đối mà mẹ ông Việt cương quyết ngăn cấm, nhưng ông Việt vẫn cố gắng bảo vệ người yêu, thế rồi không biết bằng cách nào mà bỗng dưng bà Hà biến mất không để lại dấu vết, ông Việt buồn chán một thời gian dài, sau đành nghe theo sự sắp đặt của gia đình cưới vợ là mẹ Khải bây giờ, mặc dù không có tình yêu nhưng vợ ông bản chất cũng hiền lành nên gia đình cũng yên ổn, do sức khỏe của bà yếu nên chỉ sinh mình Khải rồi không sinh thêm người con nào nữa.
Hai năm sau, khi Khải được gần một tuổi thì vô tình ông gặp lại bà Hà, lúc đó ông mới biết mọi chuyện chia rẽ hai người đều do mẹ ông sắp đặt, lúc đó bà Hà cũng được mai mối quen ông Hải là Ba của Thanh Yến bây giờ, hai bên gia đình chuẩn bị làm đám cưới cho hai người, gặp lại nhau biết bao điều muốn nói, nhưng bây giờ một người đã có vợ con còn một người cũng sắp tổ chức cưới, thật là một mối tình oan trái mà không có lối thoát.
Lại một lần nữa mẹ ông Việt phát hiện ra hai người đã gặp nhau nên lại ra tay, bà cho người gặp cảnh cáo bà Thanh Hà đồng thời gây áp lực với ông Việt, đám cưới được tổ chức trong nước mắt và sự đau khổ tột cùng của ông Việt, sau khi cưới, bà Hà theo chồng về quê sinh sống, từ đó hai người hoàn toàn bặt tin nhau…
Nghe Ba kể chuyện nhưng vì chưa biết mình và Thanh Yến cùng huyết thống nên Khải không hiểu gì cả, ngay anh cũng không biết ba đang kể câu chuyện tình yêu của ông với mục đích gì, khi ba anh kết thúc câu chuyện thì anh quay sang nhìn ba định hỏi, nhưng thấy khuôn mặt ông đẫm nước mắt, anh lấy làm lạ liền hỏi:
– Có chuyện gì không Ba, chuyện quá khứ cách đây mấy chục năm rồi, ai mà chẳng trải qua một vài mối tình…
– Cậu nghe mình nói, bà Thanh Hà chính là mẹ ruột của Thanh Yến đó…- Bác sỹ Hòa lên tiếng…
– Cái gì? Nếu như vậy thì sao? Chẳng qua là một mối liên quan giữa ba mình với mẹ cô ấy thôi, hơn nữa mẹ cô ấy cũng qua đời lâu rồi, đừng nhắc lại làm gì, việc bây giờ cần làm là tìm phương pháp chữa bệnh cho cô ấy…Vẫn gương mặt đầm đìa nước mắt, ông Việt nhìn con trai và nói giọng nghẹn ngào vì xúc động:
– Thanh Yến chính là em gái của con…
Không thể tin những điều vừa nghe, Khải ngạc nhiên lẫn tò mò, anh quay sang ôm lấy hai vai của ông Việt hỏi dồn:
– Ba vừa nói cái gì? Tại sao cô ấy lại là em của con?
– Cậu bình tĩnh đi, vì kết quả xét nghiệm giữa cậu với cô ấy có kết quả cùng huyết thống anh em, nên mình mới hỏi Ba của cậu và biết được câu chuyện này…Khải ôm đầu, Bởi Thanh Yến là cô gái anh thầm thương trộm nhớ không thể là em gái được, ông trời thật khéo trêu đùa cho anh gặp cảnh trớ trêu này, may mà hồi đó cô ấy đã có người yêu là Lê Minh, nếu không thì biết đâu hai anh em ruột lại yêu nhau…
– Ba có con riêng bên ngoài mà tại sao Ba không nói? Hơn nữa Ba cũng không có trách nhiệm…
– Ba hoàn toàn không biết bà ấy có thai, hồi đó bà nội con làm dữ lắm, còn dọa nếu ba vẫn cố tình tìm cách liên lạc với bà Hà thì bà nội sẽ giết bà ấy, chính vì vậy mà Ba đành chấp nhận trong đau khổ, chỉ cầu nguyện mong cho bà ấy gặp được người tốt và sống hạnh phúc mà thôi…
– Đúng là quả đất tròn – bác sỹ Hòa nói thêm vào…
Khải vẫn lặng im không nói gì, bởi trong đầu anh biết bao cảm xúc lẫn lộn, anh nên buồn hay vui đây khi người anh yêu lại bỗng dưng trở thành em gái? Không gian trong căn phòng bỗng tĩnh lặng bởi mỗi người đang theo đuổi những suy nghĩ khác nhau, bỗng tiếng chuông điện thoại trong phòng viện trưởng xóa tan không gian tĩnh lặng, bác sỹ Hòa cầm điện thoại lên nghe:
– Alo, tôi nghe…
– Cấp cứu bệnh nhân Thanh Yến gấp viện trưởng ơi…
– Chuyển bệnh nhân lên phòng cấp cứu ngay…- ông Hòa trả lời gấp rút
– Nhưng còn thằng bé, cũng không có người nhà ở đây…
– Tôi nói chuyển bệnh nhân Thanh Yến lên phòng cấp cứu ngay, cô nghe rõ chưa?
Không kịp giải thích cho ông Việt và Trần Khải, bác sỹ Hòa vội vớ lấy chiếc áo blu trắng treo trên móc rồi vừa đi vừa mặc, chỉ có ông Việt là chưa hiểu còn Khải đã biết được việc gì đang xảy ra, anh vội nhanh chân chạy theo bác sỹ, lúc đến phòng cấp cứu thì bác sỹ Hòa chỉ kịp quay lại nói với Khải:
– Giao thằng bé Thắng cho ba cậu, còn cậu theo tôi, nhanh lên…
Khi Thanh Yến được nhanh chóng đẩy vào phòng, các bác sỹ hối hả khẩn trương, lúc này Khải cũng nói vội với ông Việt:
– Thanh Yến trở nặng đang được đẩy vào phòng cấp cứu, còn bé Thắng đang ở phòng điều trị, ba giúp con điện cho vợ con đến chăm sóc bé, con phải vào phòng truyền máu cứu cô ấy…
– Phải cứu bằng được nha con, bằng mọi cách, cho dù phải tốn bao nhiêu tiền…- ông lại xúc động…
– Ba yên tâm…
Chỉ kịp nói vội vài câu là Khải đi theo bác sỹ vào phòng, Bác sỹ Hòa cùng ekip các bác sỹ nhanh chóng hội chẩn để đưa ra quyết định nhanh nhất, rất may Khải có cùng huyết thống nên việc cho máu hoặc cho gan để ghép cũng đều thuận lợi,…
Nghe Ba chồng gọi điện thoại, Thùy Dung vội vàng nghe máy:
– Alo, con nghe ạ…
– Ba đang ở bệnh viện X, con đến ngay có việc…
– Việc gì vậy Ba? – cô ngạc nhiên
– Bây giờ tôi phải nói rõ là việc gì thì cô mới đến đúng không? – ông Việt quát to trong máy làm cô hết hồn vội lắp bắp:
– Ý con không phải thế, con xin lỗi ba…
– Xin lỗi gì nữa, đến nhanh lên…
Hớt hải chẳng hiểu việc gì, Không kịp thay đồ mà cô chỉ kịp vơ vội chiếc áo khoác vào chiếc đầm mặc nhà rồi gọi taxi đến ngay bệnh viện, thậm chí cô còn sợ đến nỗi không dám hỏi ba xem đến phòng nào, mà chỉ lấy điện thoại gọi cho chồng nhờ anh hỏi hộ, nhưng khi vừa mới alo thì đầu dây bên kia lại cũng giọng của bố chồng:
– Gọi gì nữa hả? đến chưa?
– Con đến đâu Ba…?
– Phòng cấp cứu nhanh lên…
Nghe tiếng run run như sắp khóc của con dâu làm ông hối hận, chỉ vì nôn nóng và lo lắng quá mà ông không giữ được bình tĩnh và nổi nóng với con, mà có người cha người mẹ nào bình tĩnh nổi khi cả hai đứa con đang ở trong căn phòng kia, đứa thì hiến gan còn đứa thì ghép gan, ông trời ơi hãy hiểu cho lòng người cha này mà cứu hai đứa con của tôi…?
CHỈ LÀ TÌNH NHÂN
Tác giả : Nguyễn Hiền
Bài và ảnh sưu tầm