Tác giả : Hạ Long
Diệp Lan vừa về tới nhà thì tiếng bà Thu Liễu ngọt nhạt vang lên:
– Con vào ăn cơm luôn đi!
Diệp Lan kinh ngạc nhìn bà mẹ kế hồi lâu, thực sự là không thể tin nổi, bao nhiêu năm nay bà ta vẫn coi cô như cái gai trong mắt, hận chẳng ﻮ.เ.+ế+..Ŧ được cô đi thì thôi chứ mong gì bà ta đối xử tốt với mình. Ở nhà này thì bà ta chỉ sợ mỗi bà nội, chứ ngay cả bố cô bà ta cũng chẳng sợ. Nhưng năm ngoái bà nội mất, không còn ai đứng về phía cô nữa thì bà ta lật mặt luôn, chẳng sợ lời người ngoài rèm pha mà nhẫn tâm đuổi cô xuống nhà kho để ở.
Nhớ ngày còn bé, mỗi lần tức giận là bà ta đều trút hết lên người cô, những trận đòn roi nhiều không đếm xuể. Bà ta không ᵭάпҺ lên mặt hay những chỗ hở để cho mọi người biết mà chỉ ᵭάпҺ trong người cô, bà ta cấm cô không được hé răng nửa lời với bà nội nếu muốn sống ở đây. Ở trong căn nhà lớn này chỉ có mỗi bà nội là thương cô, đến người cô gọi là bố cũng không biết cô bị chịu uất ức, mà thực tế thì ông ta chẳng bao giờ quan tâm cô vì thế cho nên cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng tất cả.
Mười tám năm, thì có 13 năm cô sống trong tủi ทɦụ☪, và sự ghẻ lạnh của những người mang danh người thân này, vậy mà hôm nay bà ta ʇ⚡︎ự nhiên lại thay đổi thái độ như vậy thì quả thật rất bất ngờ. Bởi bản thân cô là người hiểu rõ nhất rằng bà ta sẽ không bao giờ có thể thay đổi được bản chất xấu xa đó.
Thấy cô vẫn đứng im không có nói gì thì bà ta lại ngọt nhạt, giả lả lần nữa:
– Con vất vả rồi, mau chóng vào ăn cơm đi!
– Vâng. Đợi con cất đồ đã ạ!
Bà ta muốn diễn thì cô đây cũng diễn theo, để xem hôm nay bà ta lại dở trò gì. Cô trực tiếp đi về hướng nhà kho của mình cất đồ thì bà ta ngăn lại:
– Ấy, ấy…Con hôm nay chuyển lên phòng tгêภ nhà ở nhé, mẹ đã cho người dọn phòng cho con rồi!
– Sao ạ?
– Con về phòng cũ tгêภ nhà nhé! Ở đây ẩm thấp dễ nhiễm Ьệпh lắm!
– Nhưng con ở quen rồi!
– Thôi lên nhà đi!
Làm đến nước này thì đúng là khó tin quá, chắc chắn là có mục đích với cô rồi. Diệp Lan thở dài trong lòng nhưng vẫn cầm đồ quay lại phòng cũ. Mở cửa phòng cô thực sự ngạc nhien với cảnh trước mắt, không quá nhanh đó chứ, đã dọn sạch sẽ cho cô là thật sao? Cô ʇ⚡︎ự cười, rồi lại nghĩ tiếp theo sẽ là những gì nữa đây…
Bữa cơm tối diễn ra, lần đầu tiên thấy bố cô, bà ta và cả người em gáι cùng cha khác mẹ có vẻ mặt niềm nở với cô như vậy. Tuy nhiên Thu Phượng chỉ bằng mặt chứ chưa bao giờ bằng lòng với cô, bữa nay phải diễn vui vẻ chắc cũng là do mẹ nó bắt ép.
Cô cứ bình thản ăn cơm để xem một nhà ba người này có kế hoạch gì, vừa mới nghĩ tới đó mà không để cho cô phải chờ đợi lâu, người bố thờ ơ ngày nào hôm nay cũng chịu cười nhã nhặn một cái rồi chậm dãi lên tiếng:
– Bữa nay cả nhà đông đủ bố có vài lời muốn nói! Thu Phượng còn bận học chưa hết cấp ba thì thôi không bàn tới nhưng Diệp Lan đã thôi học, con gáι không có học hành nhiều thì nên gả sớm là tốt nhất!
Hóa ra là muốn tống khứ cô đi mau vậy cơ à? Bà nội mất chưa lâu thì đuổi cô xuống nhà kho ẩm mốc để ở, cô làm hồ sơ thi đại học thì gạt phắt đi không cho cô học tiếp, bắt cô đến trông nom đám thợ thuyền, nấu cơm cho họ để khỏi phải thuê thêm người làm. Đối với người ngoài không biết thì cô vẫn là con gáι lớn danh giá của nhà họ Đặng, còn với gia đình này cô chỉ ngang hàng với người ở, có khi người ở họ còn có phòng tốt hơn của cô. Bữa ăn này, sự chuyển đổi chỗ ở đột ngột này đúng là cô không muốn chấp nhận cũng khó mà từ chối nhưng cô vẫn hy vọng người bố này vì còn chút tình thương mà tha cho cô…
– Bố! Con mới 18 tuổi, con sợ mình còn nhỏ chưa hiểu biết, nếu gả đi sớm sợ mắc sai lầm gì người ta lại cười chê nhà mình!
– 18 tuổi là đủ trưởng thành rồi, không học thì gả sớm để người ta khỏi nói ra vào lắm chuyện!
Biết là không có cơ hội xoay chuyển nên cô lạnh nhạt hỏi hai người làm bố mẹ này:
– Bố mẹ đã lựa chỗ cho con trước rồi à?
Nghe cô hỏi thế thì bà Thu Liễu trả lời ngay:
– Bố mẹ cũng chọn được mấy chỗ rồi nhưng không biết ý con thế nào?
Lại lần nữa cô cười trong lòng trước câu nói nghe chừng hỏi ý kiến này của bà mẹ kế:
– Con có quyền được chọn ư?
– Thì mẹ cũng chọn được mấy chỗ, nhà ông Mộc đối tác của bố con, nhà bà Sen cuối khu, rồi cả nhà bà Diễm Lệ phố bên nữa. Toàn chỗ tốt cả!
Diệp Lan cười nhẹ, cô dù không được đi đây đó như người em gáι kia nhưng cũng học hết cấp ba đấy nên đừng có nghĩ cô không hiểu biết gì. Nói là cho cô có sự lựa chọn nhưng ba sự lựa chọn đó có mà như không. Tất cả đều là nhà giàu có, nứt đố đổ vách nhưng con trai của họ thì có như người bình thường đâu.
Nhà ông Mộc thì con trai nằm liệt giường cả chục năm nay, nhà bà Sen cũng chẳng khá hơn nhà ông Mộc bởi người con trai đó tuy có lớn nhưng hành động và suy nghĩ chỉ như đứa trẻ lên ba. Còn nhà bà Diễm Lệ thì quá nổi tiếng rồi, có lẽ do người con trai bị mù và xấu xí này mà nhà bà ấy mới hạ xuống tiêu chuẩn chọn vợ chăng? Chỉ nghĩ thôi cũng biết là người mấy người nhà cô muốn tống khứ cô đi rồi nhưng tâm họ đúng là quá xấu xa, muốn tống cô đi cũng không để bản thân mình chịu thiệt hại, phải chọn toàn nhà giàu để lấy được tiền sính lễ lớn lao.
Biết là không thể chống lại ý kiến của người làm bố mẹ này nên cô phải đưa ra sự lựa chọn của mình, nếu đã không thể thay đổi thì ૮.ɦ.ế.ƭ cũng nên có giá trị một chút, mà biết đâu ra khỏi căn nhà lạnh lẽo tình thân này cô lại có chút ánh sáng của tương lai… Suy nghĩ chừng vài giây Diệp Lan giọng lạnh nhạt đưa ra một cái tên:
– Con chọn làm dâu nhà bà Diễm Lệ!
– Con cũng biết chọn lựa đó!
– Dù sao cũng cảm ơn bố mẹ đã chọn những chỗ giàu sang cho con, con không có học rộng, hiểu nhiều nhưng lại được làm dâu nhà giàu thì không phải thiệt thòi rồi!
– Con nghĩ được thế thì tốt! Sính lễ họ đặt rất lớn đấy, con không sợ thiệt đâu!
Đúng là họ vì món sính lễ mà đang tâm đẩy cô vào chỗ ૮.ɦ.ế.ƭ, hai người không ɱ.á.-ύ mủ kia thì không nói tới nhưng người là bố ruột của cô cũng không thèm thương sót cô một chút nào. Nụ cười chua chát nở tгêภ môi Diệp Lan, cô nhìn người bố và bà mẹ kế lần nữa rồi gật đầu nói:
– Chuyện của con, bố mẹ cứ ʇ⚡︎ự lo liệu đi ạ!
– Được, được…
Một tuần sau:
Mới sáng ra cả nhà đã nhốn nháo cả lên, lúc này Thu Phượng vẫn còn đang ngủ nướng, lại nghe tiếng ồn ã thì bực tức đi ra ngoài gào lên:
– Mẹ! Mới sáng ra mà đã ầm ĩ lên thế? Con đang ngủ đó!
– Ôi! Mẹ xin lỗi con gáι! Con gáι mẹ cứ ngủ đi không cần phải dậy đâu!
– Con bị ᵭάпҺ thức rồi! Thật là bực mình!
Bà Thu Liễu kéo con gáι ngồi xuống ghế vuốt vuốt tóc, giọng ngọt nhạt nói mấy câu dỗ dành, rồi sai bảo người làm:
– Mấy đứa xem kiểm tra lại cẩn thận đi, không chu đáo mà để nhà trai sang cười nhạo tao thì chúng mày cút xéo khỏi đây nhé!
– Vâng! Chúng con biết rồi ạ!
Bà Thu Liễu nhắc nhở người làm xong thì quay qua nói chuyện với con gáι:
– Nhà bà Diễm Lệ giàu có tiếng phố bên, kể ra con trai ông ta mà không mù lòa, xấu xí thì con về làm dâu nhà đó thì tốt quá!
– Nhà mình cũng thuộc hàng khá giả, sợ gì không kiếm được chỗ tốt mà mẹ cứ lo xa!
– Mẹ cũng không giấu nữa, vừa rồi bố con bị lừa nên đã cõng về một số nợ rất lớn! Bố con…
Thu Phượng không cần nghe hết câu đã hét toáng lên:
– Sao ạ? Không…Con không biết đâu, con đang ăn sung mặc sướиɠ như này, con không chấp nhận được sự nghèo khổ đâu!
– Được rồi! Con bình tĩnh xem nào! Tuần trước đó đúng là bố mẹ lo lắm nhưng giờ có con ranh con kia gánh пα̣п cho nhà mình rồi! Vừa tống được nó đi cho rảnh nợ, mà nhà ta lại cứu được công ty, con vẫn là tiểu thư khuê các nhà họ Đặng này!
– Thế mà hôm nay mẹ mới nói cho con nghe.
– Thì để xong rồi mẹ mới báo tin vui cho con, con chịu khó diễn phường chị em tốt với nó vài câu để nó không nghi ngờ mà biến khỏi đây sớm!
– Con mệt rồi, mẹ muốn tính sao thì tính!
– Ừ, con cứ vào nghỉ đi!
Thu Phượng nghe mẹ nói đã giải quyết được vấn đề thì không cần lo gì nữa mà đứng dậy đi vào lại phòng của mình còn bà Thu Liễu ngồi đó suy tính xem nên làm gì tiếp theo thì lúc này tiếng ông Chu húng hắng ho khan ở đằng sau, bà ta quay lại nhìn thì lên tiếng hỏi:
– Ông dậy rồi đấy à?
– Tiếng bà tru tréo ầm ầm thế ai mà ngủ cho nổi! Chuyện đã có người làm lo mà bà cứ nhộn nhạo, mà nhà bên đó sang chỉ là đón nó về bên đó chứ có phải ngày đón dâu thật đâu mà bà cứ cuống lên thế!
– Ông đúng là chẳng biết gì, đích thân họ ᵭάпҺ tiếng phải làm cẩn thận chu đáo đấy, nhà bên đó sang thấy không đúng như yêu cầu, họ rút tiền sính lễ lại đợi đến ngày cưới mới cho thì mình ૮.ɦ.ế.ƭ à, ông chịu khó chút đi! Với mình cũng phải diễn tới cùng để đứa con gáι ngoan hiền của ông cảm động chứ!
– Được rồi! Để tôi đi xem nào!
– Ông đó, bảo sao làm ăn không khá được!
Bà Thu Liễu nhìn ông chồng đi vào mà thở dài, nghĩ bụng cái nhà này không do một tay bà ta quán xuyến thì giờ có mà cạp đất mà ăn. Thủ đoạn thế đã ăn thua gì, phải gấp nhiều lần mới mong sang mặt với thiên hạ được.
*****
Nghe thấy tiếng xe đỗ ngoài cổng, rồi tiếng người làm vào báo cáo thì bà Thu Liễu vội chỉnh trang lại quần áo cùng chồng đi ra đón tiếp người bên nhà ông bà Diễm Lệ. Bà Thu Liễu chỉ bận tâm bên nhà trai sang có hài lòng không, chứ bà ta chả thèm quan tâm đến tâm trạng của Diệp Lan lúc này vui hay buồn.
Diệp Lan biết thân phận nên cũng không mảy may để ý những điều vọng tưởng, bởi khi cô ҳάc định chấp nhận hôn sự này là cô phải chấp nhận tất cả nhưng cô ʇ⚡︎ự hứa với lòng mình, dù thế nào cô cũng phải dựa vào thế nhà giàu kia mà bước tiếp!
Xuống tới phòng khách, cô liếc mắt nhìn quanh thì chỉ thấy có một người phụ nữ và một người đàn ông chừng 50 tuổi, xem quần áo và phong cách của hai người này hình như là người làm của nhà giàu đó thì phải. Chắc không có hôn sự nào như của cô là chưa cưới nhưng lại phải về bên nhà trai trước để làm quen trước…Nghĩ thôi đã thấy nó mịt mờ rồi nhưng giờ này cô đâu còn sự lựa chọn nào nữa…
Có chút tủi thân ngay khi bước ra khỏi nhà với một va ly đồ đơn ᵭộc và càng cay đắng hơn là ra đến gần cổng rồi mà bà Thu Liễu còn dặn nhỏ với cô:
– Con về bên đó nhớ sống tốt, biết hầu hạ người ta để nhà mình được nhờ vả và nở mày nở mặt nhé!
Cô không trả lời bà ta mà chỉ cười trừ rồi bước lên xe. Nếu đã bất công với cô thế này thì cô phải ʇ⚡︎ự mình đứng lên thôi!
Nhìn mình qua chiếc gương ở trong xe cô ʇ⚡︎ự thầm nhủ: “Trời ban cho sắc đẹp thì không nên để lãng phí, đôi tay này vì làm nhiều nên đã bị thô ráp thì vẫn còn có thể làm nó trở nên thon mềm, cố lên Diệp Lan! Mày nhất sẽ định làm được!”
Chiếc xe chạy băng băng thì cuối cùng cũng đã đỗ trước một biệt thự to đẹp, Diệp Lan bước xuống cũng không khỏi ca thán trong lòng, quả thật so với lời đồn thì tận mắt chứng kiến chỉ có thể nói ba từ quá hoành tráng. Thấy cô vẫn đứng im thì tiếng người phụ nữ bên cạnh giục cô:
– Cô Diệp Lan, vào thôi!
Diệp Lan gật đầu lịch sự rồi bước theo vào bên trong nhà lớn. Lúc này trước mặt cô có hai người lớn đứng tuổi, nhìn dáng vẻ này cô đoán là người có tầm cỡ nhưng cô vẫn e dè thầm quan sát thêm thì một trong hai người đó đứng lên niềm nở:
– Xem nào! Con dâu của tôi xinh quá! Xinh hơn trong ảnh rất nhiều!
Nghe bà ấy nói thế Diệp Lan biết đây là chủ nhà rồi, cô không nhanh, không chậm làm động tác khom người cúi chào lễ phép:
– Cháu chào bác ạ!
– Ơ…Sao lại chào bác? Dù chưa cưới nhưng cứ gọi mẹ chồng đi chứ! Gọi dần cho quen con nhé?
Bây giờ thì họ nói gì cô cũng nghe theo nên rất ngoan ngoãn mà thay đổi xưng hô:
– Dạ…Con chào mẹ ạ!
– Tốt, tốt! Còn kia là bố chồng con!
– Dạ! Con chào bố ạ!
Ông Tuấn Nghiêm là người ít nói nên chỉ gật đầu rồi đứng lên đi trước, bà Diễm Lệ biết ý liền kéo tay con dâu lại nhỏ nhẹ:
– Tuấn Phong đi lại không tiện nên nó không đi đón con được, con cũng đừng buồn nhé!
– Vâng, con hiểu ạ!
– Sức khỏe của Tuấn Phong thực sự chưa được tốt nên con tạm thời chịu thiệt thòi vậy, đợi khi nào chồng con khỏe mạnh mẹ sẽ bù cho con lễ cưới thật linh đình nhé!
– Dạ! Chuyện đó mẹ tính sao cũng được ạ!
Bà Diễm Lệ có vẻ hài lòng nhưng vẫn dặn dò tiếp:
– Nếu con sống tốt mẹ sẽ không bạc đãi con!
– Con hiểu ạ!
– Mẹ biết con và Phong mới đầu còn lạ lẫm nên mẹ để cho hai đứa thời gian tìm hiểu, làm quen nhau. Mẹ hy vọng thời gian tới cùng chung sống các con sẽ có tiến triển tốt! Hiện tại dù chưa cưới xin nhưng mẹ đã coi con như vợ của Phong nên ra ngoài hay ở nhà con cũng không cần phải ngại điều gì cả, con hiểu chưa?
Diệp Lan hiểu lời bà Diễm Lệ nói chứ, quãng thời gian mà bà nói cho để hai người tìm hiểu, làm quen là xem cô có thích hợp không. Người ta bỏ một món tiền sính lễ lớn ra đương nhiên là có mục đích nhưng xem ra người mẹ chồng này còn tốt hơn là người bố và bà mẹ kế của cô kia! Dù gì cũng trao đổi thẳng thắn còn hơn là giả tạo, lươn lẹo như mấy người nhà cô! Mà giờ này thì dù là gì thì cô cũng không còn có sự lựa chọn khác nữa, miễn là có thân phận, không phải chịu sự khinh miệt dè bỉu từ người khác là được. Cô hứa sẽ tận dụng tốt những gì mình có…
– Vâng, con hiểu ạ!
– Tốt! Và mẹ cho con thêm một đặc quyền nữa! Con sẽ được tiếp tục học đại học mà con muốn!
Một lời này khiến cho Diệp Lan hết sức bất ngờ… Cô vẫn ngây ra thì bà Lệ lại tiếp tục nói:
– Mẹ nghe nói thành tích học tập của con rất khá!
– Dạ… Con học cũng bình thường thôi ạ!
– Nếu con muốn thi lên đại học thì mẹ sẽ giúp!
– Mẹ …Mẹ nói sao ạ? Mẹ… Mẹ cho con đi học thật ạ?
– Ừ! Mẹ sẽ giúp con hoàn thành ước mơ mà con muốn! Càng học cao càng tốt!
Dù con trai nhà người ta có tàn tật thì họ vẫn muốn có một cô con dâu đầy học thức để không bị chê cười, cũng tốt, cô không để tâm mục đích của họ là gì mà chỉ cần mục tiêu của cô đạt được mới là quan trọng:
– Con cảm ơn mẹ ạ! Con hứa sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình!
Bà Diễm Lệ cũng đã tìm hiểu về Diệp Lan và biết cô gáι nhỏ này có thành tích học tập rất khá mà cũng rất có lễ phép nhưng không nghĩ cô lại hào hứng quá mức khi nhắc tới việc học hành thế này. Có lẽ sự lựa chọn của bà không sai lầm đâu… Vẻ mặt mong mỏi kia không thể là giả được…
– Được rồi! Chuyện thi cử còn thời gian, giờ con lên phòng nghỉ ngơi đi!
– Vâng, con xin phép ạ!
Bà Diễm Lệ gật đầu rồi ρhâп phó người làm:
– Dì Na! Đưa con dâu tôi lên phòng đi!
– Vâng, thưa bà chủ!
Hóa ra người phụ nữ đi cùng cô từ sớm giờ tên là Na, xem chừng bà ấy cũng là người có tiếng nói trong nhà này, theo hướng cάпh tay ra chiều mời của dì Na thì cô cũng gật đầu rồi xin phép mẹ chồng đi lên phòng.
Theo sự hướng dẫn của dì ấy thì phòng của cô tгêภ tầng hai phía bên trái, đứng trước cửa phòng dì Na đưa tay gõ cửa hai cái thì có một người con trai, mặt mũi tuấn tú đi ra…