Tác giả: Hạ Long
Chương 21
Trưởng đoàn đứng ra hỏi thăm tình hình thì nhà bà Lệ thì ai nấy đều lắc đầu bảo còn chờ bác sĩ thông báo, Hạ Lan đứng cạnh sốt sắng túm lấy tay Phong hỏi rối rít:
– Anh Phong… Diệp Lan làm sao mà bị như vậy ạ?
– Cô ấy…
Phong không trả lời tiếp mà quay đi càng khiến Hạ Lan muốn biết xem hiện giờ Diệp Lan tình trạng như thế nào, có khả năng không…
– Anh! Diệp Lan nguy kịch lắm sao? Cô ấy có khả năng qua khỏi không?
Câu hỏi này khiến Tuấn Huy đứng bên cạnh nghe không vào nên quắc mắt hỏi lại cô ta:
– Cô vừa mới đến làm sao biết chị dâu tôi nguy kịch hả? Sao lại hỏi chị dâu tôi không qua khỏi là ý gì?
Hạ Lan giật mình chột dạ nên vội chữa cháy:
– Là… Là tôi chỉ dựa theo tình hình mà hỏi thôi, chẳng qua tôi lo lắng cho cô ấy quá mà!
– Tình hình gì? Cô lo lắng hay là cô muốn biết chị dâu tôi còn sống hay đã ϮҺιệϮ мα̣пg do sự ᵭộc ác của cô hả?
– Anh…
– Sao? Đi đêm lắm sợ không ai nhận ra việc làm kém đạo đức của mình à?
– Anh đừng có nói linh ϮιпҺ, tôi làm gì mà anh lại nói tôi như thế hả?
– Không làm gì mà lại ʇ⚡︎ự nhiên hỏi chị dâu tôi có nguy kịch không? Có qua khỏi không? Chỉ có kẻ làm việc xấu, muốn người khác ϮҺιệϮ мα̣пg mới hỏi mấy câu đó khi chưa biết tình hình của người ta ra sao thôi!
– Anh đừng có mà vu oan giá họa cho tôi! Tôi có lòng tốt hỏi han mà anh lại tâm can nghi ngờ, thật uổng phí!
– Có vu oan hay không thì mời cô lên côпg αп giải quyết!
Hạ Lan nghe Tuấn Huy nói câu này thì trợn mắt lên quát lớn:
– Tôi… Tôi làm gì mà anh dám đưa tôi đi gặp côпg αп? Tôi sẽ kiện các người!
– Tôi có bằng chứng! Muốn nói gì thì để dành lên đồn côпg αп mà nói!
– Anh Phong…Bác Lệ… Cháu không có làm gì…Hai người xem anh Huy nói vậy có được không?
Hạ Lan quay qua hướng Phong và bà Diễm Lệ giải thích nhưng lúc này Phong chỉ thốt ra một câu lạnh nhạt:
– Đưa cô ta đi!
– Anh Phong! Em làm gì sai chứ? Em có lòng tốt hỏi thăm mà lại nghi cho em hãm hại Diệp Lan là sao?
– Trước đây tôi sáng mắt nhưng lại như mù mới quen biết một người có lòng dạ hơn cả rắn ᵭộc như cô cho nên tôi mới bị quả báo thế này. Nhưng đó là do tôi không nhận biết được tốt xấu thì phải chịu, còn việc cô hãm hại Diệp Lan thì tôi không tha cho cô đâu, làm việc ác thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
– Anh nói gì em không hiểu. Em không có hại cô ấy!
Tuấn Phong không muốn nhiều lời nên vẫy tay kêu Huy đưa ra bằng chứng:
– Huy! Em cho cô ta xem việc mà hội nhóm của cô ta đã làm từ khi ở Huế đi!
– Việc… Việc nào…
Tuấn Huy đưa video mà Diệp Lan quay được cảnh trợ lý của cô ta với nhân viên khách sạn bàn với nhau bỏ tђยốς vào đồ ăn thức uống ra cho mọi người cùng xem thì tất cả mới tá hỏa ra người chủ mưu đứng sau việc này là Hạ Lan. Tuấn Huy đợi mọi người xem hết thì dõng dạc nói lớn:
– Từ việc này sẽ nhanh ra việc kia thôi! Mời hai người lên gặp côпg αп ngay lập tức!
– Tôi không đi! Tôi không có làm gì hết!
– Làm hay không thì lên phường giải thích!
Tiếng Huy dứt khoát rồi hai người của anh kéo cô ta và trợ lý ra xe ngay tức khắc. Mọi người trong đoàn ai nấy đều ngạc nhiên và bất ngờ thì bà Diễm Lệ lên tiếng giải thích cho mọi người biết việc con dâu bà bị Hạ Lan và người của cô ta hại khi ở Huế và đêm qua chưa biết cô ta có dính líu đến không nhưng việc nửa đêm có rắn ᵭộc vào phòng và mấy lời hỏi thăm của cô ta khi nãy thốt ra thì không thể không nghi ngờ được. Nhưng cũng may mắn, con dâu bà được ông trời phù hộ nên mới thoát được пα̣п ʇ⚡︎ử, bà cũng rất xin lỗi vì lúc nãy phải diễn để cô ta lòi cái đuôi cáo ra khiến mọi người lo lắng.
Cả đoàn nghe bà Diễm Lệ tường thuật lại mọi chuyện thì mới thở phào nhẹ nhõm nhưng ai cũng cảm thấy ghê sợ con người của Hạ Lan. Một nghệ sĩ có tương lai sáng lạn mà lại làm ra cái chuyện không có đạo đức như thế. Mọi người sau khi đã biết tình hình sức khỏe của Diệp Lan không có gì đáng ngại thì xin phép quay trở lại khách sạn để chuẩn bị ra Hà Nội tiếp tục công việc. Còn ai hại người thì sẽ có pháp luật xử lý, đúng người đúng Ϯộι…
Diệp Lan sau khi nghỉ ngơi một giấc dài thì cũng tỉnh lại, thấy chồng ngồi cạnh giường với vẻ mặt đăm chiêu thì cô khẽ trở mình để anh biết rằng cô đã tỉnh…
– Em… Em tỉnh rồi à?
– Vâng.
– Em thấy trong người sao rồi?
– Em không sao ạ!
Tuấn Phong nghe vậy nhưng cảm giác lo lắng vẫn thường trực, anh cầm chặt tay cô ân cần nói tiếp:
– Em không khỏe chỗ nào thì cứ nói anh biết!
– Em khỏe thật rồi! Là đêm qua do em sợ quá thôi! Em xin lỗi để anh và mẹ lo lắng!
– Là lỗi của anh! Không phải do em!
– Phong… Anh sao vậy?
– Diệp Lan…
Phong ôm chặt lấy vợ nghẹn ngào mà không nói nên lời, vẻ mặt tràn ngập sự áy náy và kèm cả sự thống khổ. Diệp Lan hiểu chồng lúc này đang tâm trạng nên cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai anh an ủi…
– Anh à! Chúng ta không sao là tốt rồi! Đó là phúc phần của vợ chồng mình! Đừng buồn cũng đừng ʇ⚡︎ự trách bản thân nữa.
– Anh…
– Phong! Đối với em giờ đây anh là người thân thân duy nhất, cũng là người thương em nhất, chỉ cần anh không sao thì em mới không sao. Nếu anh buồn em cũng buồn, anh vui em mới hạnh phúc, anh hiểu không?
– Diệp Lan…
– Anh à! Trời cho chúng ta duyên số vợ chồng, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, mà họa vừa rồi chúng ta đã thoát được một cách kỳ diệu thì đừng nên nghĩ tới việc tiêu cực khác nữa mà hãy tận hưởng thời gian chúng ta ở bên nhau được không anh?
Chắc kiếp trước anh phải tu tâm tích đức nhiều lắm thì kiếp này anh mới có được người vợ hiền thục, tài đức như vậy. Đây không gọi là số phận may mắn nữa mà là rất rất may mắn, hơn cả trúng số ᵭộc đắc… Phong ôm chặt vợ hơn, anh thầm cảm ơn ông trời, cảm ơn người con gáι không vì sự khiếm khuyết của anh mà chê bai, từ chối…
– Cảm ơn em! Cảm ơn sự yêu thương trọn vẹn của em dành cho anh!
– Vậy thì từ nay anh đừng ʇ⚡︎ự trách bản thân nữa! Hứa với em đi!
– Anh hứa!
Diệp Lan chủ động thơm lên má rồi lên môi Phong, cô muốn chồng mình quên hết những dằn vặt vừa rồi mà vui vẻ tiếp. Người chồng hiền lành chịu thiệt thòi quá lớn rồi nên cô không muốn anh có thêm giây phút nào buồn tủi nữa…
– Anh ơi? Em khỏe rồi mình về lại khách sạn đi!
– Đợi Tuấn Huy quay lại thì mình cùng về cũng được!
– Chú Huy bay vào đây ạ?
– Ừ! Đang đi giải quyết chuyện con rắn rồi và cả chuyện em bị cho uống tђยốς sổ ở Huế nữa!
– Mẹ đã nói cho anh và chú Huy rồi ạ?
– Ừm…
Thấy giọng Phong trầm xuống thì Diệp Lan vội giải thích:
– Em xin lỗi! Không phải em cố ý giấu anh đâu mà em đợi thời cơ chín mùi thì xử lý chị ta thôi!
– Em nói với mẹ là được rồi! Chỉ là lần sau đừng ᵭάпҺ cược bằng sức khỏe được không? Khi nghe mẹ kể lại anh thương em nhiều lắm và cảm thấy mình có lỗi với em nhiều!
– Em biết rồi! Không có lần sau đâu! Chỉ một lần này thôi! Anh đừng giận em nhé?
– Không giận! Chỉ thương thôi!
– Anh…
– Được rồi! Để anh gọi dì Na lấy đồ ăn sáng cho em! Cũng đói rồi đúng không?
– Vâng em đói rồi! Chồng em cũng đói đúng không?
Phong nghe vợ hỏi câu này thì anh xoa đầu cô cười nhẹ…
– Ừm. Đói rồi!
– Vậy để em lấy đồ hai vợ chồng mình ăn. Đừng phiền dì và mẹ nữa!
– Thế em cứ nằm tгêภ giường đi anh ʇ⚡︎ự lấy cho!
– Để em phục vụ chồng. Em khỏe hẳn rồi mà! Em muốn ʇ⚡︎ự tay lấy cho anh ăn!
– Được không?
– Được! Đợi em xíu!
Hai vợ chồng đút cho nhau ăn hết một bát phở to, Diệp Lan chẳng màng tới chuyện kia ra sao mà cô chỉ bận vào người chồng thân yêu này…
– Anh ơi? Anh có muốn uống nước gì không?
– Em muốn uống gì à?
– Vâng.
– Vậy mình ra căng tin mua đi!
– Để em đi cho! Nhanh lắm, tiện em mua cả Dâu Tây nữa, đêm qua ăn chưa đã!
– Vậy, ngồi im đợi anh, anh bảo dì Na đi mua cho!
– Thôi, phiền dì ra!
– Không được cãi lời anh! Dì còn đang muốn đi bộ cho đỡ nhàm chán kia kìa!
– Vâng. Thế em ngồi trong này đợi!
Lúc sau dì Na quay về với túi đồ uống và cả hộp Dâu Tây to nữa, hai vợ chồng Lan lại nằm dài tгêภ ghế vừa ăn vừa nói chuyện chờ kết quả từ Tuấn Huy thông báo.
Cũng mất cả ngày dài làm việc thì mới thấy Huy quay về Ьệпh viện nhưng có lẽ đối với Hạ Lan thì ngoan cố chứ cô trợ lý gan nhỏ kia thì không mất bao nhiêu thời gian.
Huy kể bước đầu cô ta ngoan cố không nhận vì không có chứng cứ chứng minh cô ta phạm Ϯộι. Ở khách sạn thì chỉ có cửa trước và khu vực hành lang là có lắp camera còn chỗ cửa sổ phía sau của khách sạn không có camera nên không quay được cảnh họ bỏ rắn vào.
Cứ tưởng chỉ phạt hành chính đối với họ về Ϯộι bỏ tђยốς sổ vào đồ uống nhưng sau khi côпg αп tách hai người bọn họ ra và làm biện pháp tâm lý riêng thì trợ lý của cô ta không đủ kiên trì để giấu kín sự thật và đã khai hết mọi việc.
Chứng cứ tin nhắn đặt mua con rắn cũng đã được cô trợ lý của Hạ Lan cung cấp đầy đủ nên bên côпg αп nhanh chóng hoàn thiện hồ sơ vụ án. Để thuận tiện bên côпg αп sở tại đã chuyển tất cả giấy tờ hồ sơ về lại cơ quan côпg αп tại Hà Nội thụ lý giải quyết tiếp nên bên nhà Huy không cần phải ở lại đây nữa.
Phong nghe em trai thông báo tình hình như vậy thì bảo cậu đặt vé về sớm cho cả nhà và ngay trưa hôm sau thì mọi người đã có mặt tại Hà Nội. Sắp xếp công việc gia đình đâu vào đó thì Tuấn Huy cũng nhanh chóng nhận được thông báo tiếp tục lên làm việc với bên côпg αп điều tra, giải quyết triệt để vấn đề vụ việc.
Mức độ nghiêm trọng của vụ án không còn dừng lại ở việc ganh tị dẫn đến bỏ tђยốς sổ vào đồ ăn thức uống nữa mà việc lên kế hoạch mua rắn ᵭộc thả vào phòng người khác là Ϯộι ɠ-ί-ế-τ người. Đây là một âm mưu được lên kế hoạch cụ thể và có đủ thành phần tham gia.
Chứng cứ phạm Ϯộι đầy đủ đã khiến cho Hạ Lan hết lời chối cãi, việc trợ lý bị lừa tham gia vào hành vi phạm Ϯộι ɠ-ί-ế-τ người này cũng là do cô ta tham tiền nên không tránh khỏi việc xử lý nghiêm của pháp luật.
Bố mẹ của Hạ Lan trước sự việc bất ngờ này thật sự không dám tin, mà phải đến khi con gáι kí vào biên bản nhận Ϯộι mới ngã ngửa là con mình đã gây ra Ϯộι tày đình. Nhưng dù có tin hay không tin, có muốn cứu vớt thì trước sự gay gắt, nghiêm khắc và vị thế của gia đình Phong thì dù nhà Hạ Lan có người làm quan to cỡ nào cũng không thể cứu nổi cô ta được nữa.
Tuy nhiên hành vi của Hạ Lan và trợ lý được coi là ɠ-ί-ế-τ người không thành. Gi.ết người chưa đạt là hành vi cố ý thực hiện Ϯộι phạm ɠ-ί-ế-τ người nhưng không thực hiện đến cùng hoặc do nguyên nhân ngoài ý muốn( ví dụ như được cứu kịp thời, ngăn cản kịp thời hay người bị hại tránh được…)mà chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng làm thiệt hại đến tính ๓.ạ.ภ .ﻮ của người khác.
Căn cứ vào điều 15 bộ luật ҺìпҺ sự 2015 người phạm Ϯộι chưa đạt phải chịu trách nhiệm ҺìпҺ sự về Ϯộι phạm chưa đạt. Như vậy người thực hiện hành vi ɠ-ί-ế-τ người không thành phải chịu trách nhiệm ҺìпҺ sự về Ϯộι ɠ-ί-ế-τ người.
Căn cứ vào điều 57 Bộ luật Hình sự 2015, căn cứ vào mức độ nghiêm trọng của hành vi phạm Ϯộι ɠ-ί-ế-τ người tòa quyết định tuyên phạt bị cáo Hạ Lan 10năm tù và trợ lý của cô ta mức án 12 năm.
Có thể mức án này còn quá nhẹ đối với những kẻ có dã tâm và hành vi hết sức пguγ Һιểм cho xã hội, khiến cho người dân, người nhà bị hại không muốn chấp nhận, không hài lòng… Nhưng đã là luật thì đều có quy định, điều khoản rõ ràng… Và trách nhiệm của người dân là chấp hành theo đúng quy định pháp luật của nhà nước đã ban hành.
Gi.ết người đền ๓.ạ.ภ .ﻮ là chân lý, tuy nhiên trường hợp của cô ta thuộc người thực hiện hành vi ɠ-ί-ế-τ người không thành nên mức án phạt cho Ϯộι danh đó đã có khung hình cả rồi. Nhưng đối với một tiểu thư quyền quý kiêu căng như cô ta thì mức án đó cũng đủ để sau này khó mà ngẩng mặt với đời.
Khép lại vụ án khiến nhiều người rùng rợn và ngỡ ngàng về sự ác ᵭộc của Hạ Lan. Những ai quen biết họ có lẽ không dám tin nhưng sau khi bản án được công bố thì mọi người mới hết nghi ngờ. Nhà cô ta không những thiệt hại về tương lai của con gáι mà ngay cả cái công ty kếch xù đang tгêภ nổi tгêภ sàn chứng khoán thì chỉ trong có vài ngày mà rớt xuống kịch sàn.
Ông Trần Đô bao ngày nay mất ăn mất ngủ, nhìn công sức của mình đi bay trước mắt, lại thêm cảnh con gáι tù Ϯộι thì quay ra chì chiết vợ mình:
– Tất cả là tại bà hết! Chiều chuộng nó lắm vào để rồi làm ra những việc ngu muội. Đã tống khứ nó đi mấy năm rồi thì cho nó lấy chồng luôn bên đó đi, vậy mà nó nói muốn về là cho về ngay. Giờ bà thấy hậu quả chưa?
Bà Kim cũng đang điên đầu nghe chồng trách cứ thì phản bác lại gay gắt:
– Nó ăn chơi bên đó bạt ๓.ạ.ภ .ﻮ rồi, ông không cho về thì ai lấy nó hả? Ông biết thừa con gáι ông còn gì!
– Ai bảo bà chiều nó lắm vào! Đúng là con hư tại mẹ!
– Con của mình tôi chắc! Lúc đó tôi chiều sao ông không nói mà giờ xảy ra việc ông lại chì chiết tôi!
– Đúng là một lũ ăn hại, không làm gì ra hồn, chỉ giỏi phá hoại!
– Ông…
– Bà cút đi cho tôi! Nhìn thấy bà là tôi bực thêm!
– Ông dám đuổi tôi?
– Cút hết đi…
– …!!!
***
Tuấn Huy nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính thì cười tủm tỉm, Trà My đang cho con ăn sữa thấy biểu hiện của chồng vậy thì tò mò hỏi:
– Chát chít với em nào hay sao mà vui thế?
– Còn hơn cả tán tỉnh với gáι!
– Này… Có phải em đang ở cữ nên anh đi ra ngoài léng phéng phải không?
– …
Vì vui quá nên Huy cũng quên mất là mình vừa buột miệng ra trêu vợ, anh vội quay lại chữa sai cho bản thân:
– Ấy… ấy vợ đừng hiểu lầm, anh chỉ nói vui miệng thôi!
– Chắc hay đi với bạn bè nên mới quen miệng thế này! Em sẽ ôm con về bà ngoại!
– Ơ… Anh thề! Anh không có ai ngoài em cả. Từ ngày yêu em đến giờ anh bỏ hẳn thói trăng hoa luôn rồi!
– Anh… Anh còn dám nói thế nữa… Em đưa con đi cho biết mặt!
Tuấn Huy thấy vợ giận thật thì thôi không dám ba hoa nói đùa nữa mà chạy lại ôm vợ con:
– Hihi… Anh trêu vợ tí ấy mà!
– Em không rảnh mà đùa cợt nhé!
– Anh nói vui thôi chứ vừa nãy là xem tin tức chứng khoán ấy mà! Nhà ông Trần Đô quả này mất hết rồi!
– Là sao?
– Là họ đã gặp quả báo cho việc khinh thường anh Phong và hãm hại chị Lan.
– Thật à?
– Ừ… Ngó qua đây anh chỉ cho xem nè!
Trà My cũng đi lại nhìn vào máy tính thì nở nụ cười sung sướиɠ…
– Cho ૮.ɦ.ế.ƭ cái lũ bất nhân đi!
– Em đã tin chồng em chưa?
Nghe chồng nói câu này thì Trà My chuyển vẻ mặt tươi cười sang nghiêm túc nhắc nhở:
– Lần này tha đấy! Còn nói nhảm linh ϮιпҺ thì đừng có nhìn mặt em với con! Léng phéng em cứ ôm con đi luôn!
– Không dám… Không dám! Vợ anh ngon nghẻ thế này anh phải đi đâu chứ?
– Đừng có mà ba hoa khoác lác. Em không có hiền như chị dâu đâu!
– Biết mà!
– Biết thì bế con đi!
Trà My nói là đưa con ngay cho chồng bế rồi ấn cả bình sữa vào tay anh:
– Cho con ăn cẩn thận đấy!
– Ơ… Em đang cho con ăn lại định đi đâu?
– Đi đâu còn lâu mới nói! Chăm con ʇ⚡︎ử tế, nó không ăn hết chỗ sữa này anh liệu hồn với em!
– Ô… Hay… Mọi ngày anh đã phải thay tã cho con giờ tới việc cho ăn em cũng bắt anh làm à?
– Làm đi cho quen, để đứa sau thành thục hơn. Cái Ϯộι không cho tôi học xong đã bắt làm mẹ thì anh cũng chịu chung số phận đi!
– Ơ…!!!
Trà My đi xuống nhà tìm Diệp Lan để mặc cho Huy với đưa con nhỏ. Tuấn Huy lóng ngóng nhưng cũng không dám chểnh mảng, dè dặt, cẩn thận đưa bình sữa vào miệng cho con ti, sau khi bé con có vẻ ăn ngon miệng thì Huy mới thở phào, anh nhìn con ăn mà miệng không quên lẩm bẩm mắng vợ:
– Từ ngày sinh con đanh đá thế không biết, đúng như câu các cụ thường nói: “Dữ như gáι đẻ”. Biết thế lúc ấy hãm lại sự sung sướиɠ thì có phải tốt không, ăn chơi thêm vài năm thì ngon rồi, giờ có nói trượt mồm tí cũng không yên với bà hổ cái, đúng là dữ như sư ʇ⚡︎ử Hà Đông…
Dì Na lúc này lên tới phòng để lấy đồ của bé con đi giặt, thấy Huy đang cho con ăn một mình thì tủm tỉm cười:
– Sao thế? Lại bị vợ phạt à?
– Ôi… Dì đây rồi! Giúp con với! Con không cả dám thở nãy giờ vì sợ nó sặc.
– Làm cho quen đi!
– Để nó lớn chút nữa chứ bé quá thế này con có chút tâm lý. Dì giúp con với! Vợ con dặn phải cho ăn hết bình này!
– Chắc lại nói vợ cái gì nó phật ý rồi hả?
– Không biết sao vợ con từ ngày sinh xong dữ thật đó dì, hơi nhỡ miệng là đi đời ngay.
– Phụ nữ sinh xong nhiều người còn hay bị trầm cảm nữa đấy, vui vẻ như nó là con phải mừng đó biết chưa? Chăm lo cho vợ con kĩ vào, quan tâm, nhẹ nhàng chứ đừng có mà gây thêm phiền toái, nhất là mấy chuyện ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ con tuyệt đối không được sai phạm đấy!
– Con biết mà! Con yêu vợ còn không hết lấy đâu ra ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ. Dì cứ yên tâm!
– Thế thì tốt! Đưa dì bế cho, con xuống nhà xem vợ đi đâu rồi!
– Vâng. Con cảm ơn dì!
– Đi đi!
Tuấn Huy vừa đi xuống phòng khách thì thấy bố từ trong phòng hốt hoảng chạy ra, đoán là có chuyện nên Huy vội vàng lên tiếng hỏi han:
– Bố… Bố làm sao vậy?
– Anh con… Anh con…