Ông Nghiêm vẫn còn lắp bắp mãi sau mới nói rõ được…
– Anh con… Tuấn Phong nó có cơ hội rồi con ạ!
– Bố nói sao cơ?
– Bệnh viện vừa gọi cho bố xong, họ nói ngày mai đưa anh con đến kiểm tra lại để chuẩn bị làm phẫu thuật ghép giác mạc.
– Thật hả bố?
– Ừ! Bố mừng quá! Vậy là anh con sắp được nhìn thấy rồi!
– Để con đi báo cho anh ấy biết tin vui này!
– Ừ đi đi!
Cả nhà sau đó ai cũng biết tin thì đều mừng tới phát khóc, Diệp Lan ôm chầm lấy Phong òa khóc như đứa trẻ con, cô cứ ôm anh khóc mãi thì Phong dỗ cô chỉ bằng một câu nói:
– Anh mong ngày này chỉ để thỏa mong ước được nhìn thấy em, được yêu em trọn vẹn, được bảo vệ em trước пguγ Һιểм của cuộc đời!
– Anh…
– Đừng khóc nữa! Anh sẽ sớm nhìn thấy em thôi!
– Vâng. Hôm đó em sẽ trang điểm thật đẹp để anh không phải thất vọng về em!
– Em không cần làm gì cũng đủ tỏa sáng rồi!
– Anh…
Tuấn Phong không để Diệp Lan nói hết câu mà đưa ngón tay đặt nhẹ lên miệng Diệp Lan ra dấu ngăn lại:
– Anh muốn em gom tất cả đợi sau khi anh nhìn lại được thì nói cho anh nghe được không?
– Vâng. Em không nói nữa! Để tất cả lại chờ anh!
– Ừm…
***
Hôm sau Tuấn Phong đến Ьệпh viện kiểm tra tổng quát, khi thấy đủ điều kiện thì bác sĩ ngay lập tức chỉ định ngày làm phẫu thuật ghép giác mạc cho anh vào cuối tuần.
Chờ bốn năm không sao nhưng chỉ còn hai ngày nữa thì Tuấn Phong lại hồi hộp, tâm lý. Diệp Lan nhận ra chồng lo lắng liền trấn an động viên anh ngay:
– Anh đừng lo quá! Mọi chuyện sẽ ổn thôi!
– Anh hơi có chút tâm lý chút.
– Làm theo em nào! Hít vào nhẹ nhàng rồi từ từ thở ra đều đều! Anh làm đi, làm vài lượt sẽ hết hồi hộp!
Phong nghe vợ liến thoắng thì cười cười kéo cô ngồi vào lòng mình:
– Anh nghe em nói thì hết tâm lý rồi!
– Nhanh vậy hả?
– Ừ. Vợ anh giỏi khoản này lắm mà!
– Lại trêu em!
– Anh chỉ là có chút xíu thôi nhưng có em bên cạnh thế này thì hết thật rồi!
Chụt…Chụt…
Diệp Lan ngẩng mặt thơm liền hai cái vào má chồng rồi cười bảo:
– Em tạm ứng trước cho thế này thì hết hẳn đúng không?
– Hết sạch luôn!
– Chồng em đáng yêu thế! Sáng lại mắt rồi thì phải đáng yêu hơn nữa nhé!
– Cho em sợ vẻ đáng yêu của anh thì thôi!
– Hi hi…
Rất nhanh đã qua hai ngày, Tuấn Phong đúng lịch liền cùng người nhà đến Ьệпh viện làm phẫu thuật ghép giác mạc. Thời gian tiến hành phẫu mất khoảng một giờ đồng hồ nhưng sau khi xong thì Tuấn Phong phải nằm tгêภ bàn phẫu thuật khoảng hai tiếng nữa để theo dõi, sau khi không có vấn đề gì bất thường thì mới được về phòng Ьệпh nghỉ ngơi.
Ca phẫu thuật thành công, kèm theo đó là những vấn đề cần lưu ý về việc chăm sóc đôi mắt sau phẫu thuật đã được bác sĩ thông báo cẩn thận. Phong theo chỉ dẫn của bác sĩ về nhà nằm nghỉ ngơi, tránh tất cả các hoạt động nhằm gây hại cho đôi mắt để mau chóng được bình ổn trở lại.
Phong trải qua hai cuộc phẫu thuật to nhỏ, tất cả đều do một tay Diệp lan chăm lo, sự ân cần tỉ mẩn của của cô khiến anh luôn cảm thấy hài lòng và biết ơn. Dù đã đến ngày đi học trở lại, vất vả vì năm cuối của đại học có nhiều vấn đề phải lo lắng nhưng Diệp Lan hầu như không thấy mệt mỏi mà còn hào hứng nữa.
Mỗi lần đi học về là cô ngay lập tức chạy đến bên chồng thủ thỉ tâm sự không biết chán, hết kể chuyện ở lớp thì lại đọc sách cho anh nghe, kiếm mọi việc để giúp chồng đỡ nhàm chán trong thời gian chờ đợi ngày mắt phục hồi trở lại. Trường hợp của anh bác sĩ báo phải mất 3- 4 tuần thì có thể phục hồi thị lực nhưng hoàn toàn ổn định thì có thể mất từ 6 tháng đến 1 năm.
Diệp Lan mong mỏi cho nhanh chóng qua 3-4 tuần đầu nên ngày nào cô cũng chăm chỉ xem lịch đợi chờ và rồi cũng đến tuần thứ 4 trong tháng. Cả nhà lại cùng nhau đưa Phong tới Ьệпh viện, có điều hôm nay Phong không hẳn là người hồi hộp quá nhiều mà Diệp Lan mới chiếm trọn dáng vẻ này.
Đứng chờ đợi giờ bác sĩ gỡ màng che mắt của chồng mà trống ռ.ɠ-ự.ɕ cô cứ ᵭ.ậ..℘ liên hồi, mà cũng vì quá khẩn trương, háo hức, hồi hộp khiến cô quên béng đi việc trang điểm mà cứ vậy để mặt mộc theo anh.
Khi bác sĩ gỡ hết tấm màng che ra khỏi mắt của Phong, âm thanh dặn dò cũng vang lên đều đều:
– Cứ từ từ đừng vội, mở dần dần làm quen với ánh sáng xung quanh trước đã… Đúng rồi…Thấy ngón tay của tôi đưa lên không?
– Hơi mờ một chút ạ!
– Tốt… Cứ bình tĩnh, dấu hiệu rất ổn… Lại lần nữa nhé! Cậu nhắm từ từ lại…Rồi…Đúng rồi…Giờ thì lại mở từ từ ra nào…
Tuấn Huy trong sự vui mừng thì muốn trêu anh trai mình một chút. Vì Trà My và Diệp Lan có dáng người giống nhau nên Huy nảy ra ý định muốn xem phản ứng của anh trai ra sao. Tuấn Huy ra hiệu cho vợ và chị dâu cùng đứng trước mặt anh trai để xem anh ấy có nhận ra ai là vợ mình không. Tất cả mọi người nín thở theo dõi, Diệp Lan cũng lau vội nước mắt để xem anh có nhận ra mình không.
Khi Phong mở mắt ra lần nữa thì anh chạm mặt hai cô gáι xinh đẹp nhưng Phong chẳng cần nhìn lâu mà kéo đúng Diệp Lan lại ôm chặt luôn. Không phải cô có mùi hoa nhài tгêภ người, cũng không phải cô cố tình làm dấu hiệu mà ở cô toát ra đúng cảm xúc có cùng tần số với anh.
Tuấn Huy thấy thế vẫn cố tình trêu anh trai lần nữa:
– Ơ… Anh nhầm rồi!
– Nhầm chỉ với chú, còn đây chắc chắn là vợ anh!
Câu trả lời này khiến cả nhà cười vui vẻ, mọi người bảo nhau tránh hết ra ngoài, Trà My cũng kéo chồng đi theo để không phá đám không gian lãng mạn của hai người nữa.
Phong nhìn vợ đắm đuối, cảm giác anh nhìn không bỏ sót chỗ nào luôn, đúng kiểu bõ côпg αпh không được thấy em trong bốn năm liền. Diệp Lan thấy chồng cứ nhìn mình chăm chăm thì dè dặt hỏi nhỏ:
– Em không như tưởng tượng của anh à?
– Còn hơn cả tưởng tượng của anh!
Tuấn Phong nói rồi cúi nhẹ xuống hôn vợ một cách tình tứ, đã từng hôn nhau rất nhiều lần nhưng hôm nay trong hoàn cảnh này thì nụ hôn mới thật sự là tuyệt vời nhất…
– Cuối cùng anh cũng được thấy em rồi!
– Phong… Em thực sự rất vui!
– Cảm ơn em rất nhiều! Cảm ơn sự có mặt của em trong cuộc đời anh!
– …
Diệp Lan hạnh phúc nép chặt mình vào người Phong, ʋòпg tay cô cũng siết chặt hơn để biểu lộ tình cảm thì Phong lần nữa hôn lên trán cô thì thầm…
– Để mặt mộc cũng rất xinh!
– Thật không?
– Thật!
– Tính trang điểm cho anh nhìn mà em quên mất!
– Em không cần làm gì cũng ςư-ớ.ק mất trái tιм anh rồi!
– Nghe cứ như trong ngôn tình ấy nhỉ?
– Từ nay cho em sống ngập trong ngôn tình thì thôi!
– Vậy em không từ chối đâu!
– Em cứ thoải mái tận hưởng đi!
Hai vợ chồng ôm nhau nói chuyện vui vẻ thì Diệp Lan nhớ ra việc chính:
– Bác sĩ dặn anh phải chăm sóc đôi mắt cẩn thận đấy! Ổn định hoàn toàn cũng phải một năm trở ra đó ạ!
– Anh biết rồi! Anh sẽ hết sức cẩn thận.
– Anh tạm thời nghỉ nửa năm hãy hoạt động lại công việc nhé!
– Chỉ nhận chương trình cần thiết thôi được không?
– Muốn nhận cũng phải qua vài tháng nữa em mới đồng ý! Còn thời gian này không được!
– Tuân lệnh vợ yêu!
– Dẻo miệng!
Trở về nhà Tuấn Phong càng quấn lấy vợ nhiều hơn, tình cảm giữa hai người ngày càng mặn nồng khiến cho cả nhà cứ được phát cẩu lương liên tục.
Đầu kỳ học Diệp Lan còn rảnh rỗi chứ gần cuối kỳ cô rất bận bởi vì còn đi thực tập rồi còn lo bảo vệ luận văn tốt nghiệp nữa khiến cho thời gian cô dành cho chồng đã giảm đi ρhâп nửa.
Tuấn Phong ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, quen với cảnh gần vợ mỗi ngày mà giờ cô hầu như đi sớm về muộn thì nhớ lắm, rồi vì nhớ mà đâm ra có chút ghen tuông. Lại thêm gần đây Khải đi chung với vợ liên tục nên hũ dấm của Phong ngày càng nhiều…
Sáng ra đã thấy con trai mặt mày ủ dột, nhìn ngắm mấy con cá mà cứ như có thù hằn với chúng thì bà Lệ ᵭάпҺ tiếng trêu chọc:
– Mấy con cá đó nó nợ con gì à?
– Sao ạ?
– Con lườm chúng nãy giờ mẹ cũng thấy thương rồi đấy!
– Con xem nó ăn chứ con lườm nguýt gì đâu. Mẹ cứ đoán linh ϮιпҺ.
– Cha bố anh! Tôi đẻ ra lại không biết anh đang có tâm sự!
– Con không có!
Tuấn Phong trả lời vậy rồi quay người ra phía ghế đá ngồi, bà Lệ cũng lại gần chiếc ghế ngồi xuống e hèm tếu táo tiếp với con trai:
– Gớm! Trước đây bảo lấy nó thì chê ỏng, chê eo, rồi còn ħàɲħ ħạ người ta nữa, giờ thì bám lấy như răng với môi nhỉ? Mới tạm biệt được mấy phút đã buồn rầu, ủ dột rồi!
– Thế mẹ có muốn bế cháu không ạ?
– Cha bố anh, tôi đợi sắp bạc tóc rồi mà anh còn hỏi câu đó à?
– Vậy mẹ chọn ngày cưới dần cho bọn con đi!
– Sao bảo đợi nó tốt nghiệp xong?
– Thì mẹ tính dần đi! Sắp rồi còn gì ạ!
Bà Lệ nhìn con trai rồi lại cười khà khà…
– Sợ mất vợ thì nói đại đi lại còn lí do, lí chấu!
– Mẹ cứ nói đi đâu vậy!
– Đừng có bảo là con ghen khi mấy nay vợ nó bận học đấy nhé!
– Con không có!
– Nhìn mặt anh mẹ nghi lắm! Đúng ghen thật rồi!
– Con làm gì phải ghen chứ!
Nghe con trai cãi đỏ mặt thì bà Lệ càng cười phá lên…
– Có phải thấy Diệp Lan mấy nay bận rộn làm luận án tốt nghiệp với cậu Khải thì con không vui đúng không?
– Con không có!
– Gớm! Anh còn chày cối!
– Con không có mà!
– Hai đứa nó vô tư chứ có gì đâu mà lo lắng. Cậu Khải cũng không còn ý tứ với vợ con lâu rồi. Nếu hai đứa nó có gì thì con có canh cũng không được!
– Con biết rồi!
– Biết thì tươi cái mặt lên, nhìn như mất sổ gạo!
Biết là vậy nhưng trong lòng Tuấn Phong vẫn không vui, sáng mắt rồi, ʇ⚡︎ự tin rồi nhưng cớ sao anh lại thấy cường độ ghen tăng lên nhỉ???
Rõ là cùng anh em với nhau nhưng cậu Quang lại không đẹp trai tuấn tú như Khải, nhìn có thế nào Khải cũng chiếm phần ưu thế cùng với nụ cười duyên. Đàn ông có tài là một điểm mạnh lại thêm ngoại hình sáng sân khấu thì chiếm chọn Spotlight rồi.Ông Nghiêm vẫn còn lắp bắp mãi sau mới nói rõ được…
– Anh con… Tuấn Phong nó có cơ hội rồi con ạ!
– Bố nói sao cơ?
– Bệnh viện vừa gọi cho bố xong, họ nói ngày mai đưa anh con đến kiểm tra lại để chuẩn bị làm phẫu thuật ghép giác mạc.
– Thật hả bố?
– Ừ! Bố mừng quá! Vậy là anh con sắp được nhìn thấy rồi!
– Để con đi báo cho anh ấy biết tin vui này!
– Ừ đi đi!
Cả nhà sau đó ai cũng biết tin thì đều mừng tới phát khóc, Diệp Lan ôm chầm lấy Phong òa khóc như đứa trẻ con, cô cứ ôm anh khóc mãi thì Phong dỗ cô chỉ bằng một câu nói:
– Anh mong ngày này chỉ để thỏa mong ước được nhìn thấy em, được yêu em trọn vẹn, được bảo vệ em trước пguγ Һιểм của cuộc đời!
– Anh…
– Đừng khóc nữa! Anh sẽ sớm nhìn thấy em thôi!
– Vâng. Hôm đó em sẽ trang điểm thật đẹp để anh không phải thất vọng về em!
– Em không cần làm gì cũng đủ tỏa sáng rồi!
– Anh…
Tuấn Phong không để Diệp Lan nói hết câu mà đưa ngón tay đặt nhẹ lên miệng Diệp Lan ra dấu ngăn lại:
– Anh muốn em gom tất cả đợi sau khi anh nhìn lại được thì nói cho anh nghe được không?
– Vâng. Em không nói nữa! Để tất cả lại chờ anh!
– Ừm…
***
Hôm sau Tuấn Phong đến Ьệпh viện kiểm tra tổng quát, khi thấy đủ điều kiện thì bác sĩ ngay lập tức chỉ định ngày làm phẫu thuật ghép giác mạc cho anh vào cuối tuần.
Chờ bốn năm không sao nhưng chỉ còn hai ngày nữa thì Tuấn Phong lại hồi hộp, tâm lý. Diệp Lan nhận ra chồng lo lắng liền trấn an động viên anh ngay:
– Anh đừng lo quá! Mọi chuyện sẽ ổn thôi!
– Anh hơi có chút tâm lý chút.
– Làm theo em nào! Hít vào nhẹ nhàng rồi từ từ thở ra đều đều! Anh làm đi, làm vài lượt sẽ hết hồi hộp!
Phong nghe vợ liến thoắng thì cười cười kéo cô ngồi vào lòng mình:
– Anh nghe em nói thì hết tâm lý rồi!
– Nhanh vậy hả?
– Ừ. Vợ anh giỏi khoản này lắm mà!
– Lại trêu em!
– Anh chỉ là có chút xíu thôi nhưng có em bên cạnh thế này thì hết thật rồi!
Chụt…Chụt…
Diệp Lan ngẩng mặt thơm liền hai cái vào má chồng rồi cười bảo:
– Em tạm ứng trước cho thế này thì hết hẳn đúng không?
– Hết sạch luôn!
– Chồng em đáng yêu thế! Sáng lại mắt rồi thì phải đáng yêu hơn nữa nhé!
– Cho em sợ vẻ đáng yêu của anh thì thôi!
– Hi hi…
Rất nhanh đã qua hai ngày, Tuấn Phong đúng lịch liền cùng người nhà đến Ьệпh viện làm phẫu thuật ghép giác mạc. Thời gian tiến hành phẫu mất khoảng một giờ đồng hồ nhưng sau khi xong thì Tuấn Phong phải nằm tгêภ bàn phẫu thuật khoảng hai tiếng nữa để theo dõi, sau khi không có vấn đề gì bất thường thì mới được về phòng Ьệпh nghỉ ngơi.
Ca phẫu thuật thành công, kèm theo đó là những vấn đề cần lưu ý về việc chăm sóc đôi mắt sau phẫu thuật đã được bác sĩ thông báo cẩn thận. Phong theo chỉ dẫn của bác sĩ về nhà nằm nghỉ ngơi, tránh tất cả các hoạt động nhằm gây hại cho đôi mắt để mau chóng được bình ổn trở lại.
Phong trải qua hai cuộc phẫu thuật to nhỏ, tất cả đều do một tay Diệp lan chăm lo, sự ân cần tỉ mẩn của của cô khiến anh luôn cảm thấy hài lòng và biết ơn. Dù đã đến ngày đi học trở lại, vất vả vì năm cuối của đại học có nhiều vấn đề phải lo lắng nhưng Diệp Lan hầu như không thấy mệt mỏi mà còn hào hứng nữa.
Mỗi lần đi học về là cô ngay lập tức chạy đến bên chồng thủ thỉ tâm sự không biết chán, hết kể chuyện ở lớp thì lại đọc sách cho anh nghe, kiếm mọi việc để giúp chồng đỡ nhàm chán trong thời gian chờ đợi ngày mắt phục hồi trở lại. Trường hợp của anh bác sĩ báo phải mất 3- 4 tuần thì có thể phục hồi thị lực nhưng hoàn toàn ổn định thì có thể mất từ 6 tháng đến 1 năm.
Diệp Lan mong mỏi cho nhanh chóng qua 3-4 tuần đầu nên ngày nào cô cũng chăm chỉ xem lịch đợi chờ và rồi cũng đến tuần thứ 4 trong tháng. Cả nhà lại cùng nhau đưa Phong tới Ьệпh viện, có điều hôm nay Phong không hẳn là người hồi hộp quá nhiều mà Diệp Lan mới chiếm trọn dáng vẻ này.
Đứng chờ đợi giờ bác sĩ gỡ màng che mắt của chồng mà trống ռ.ɠ-ự.ɕ cô cứ ᵭ.ậ..℘ liên hồi, mà cũng vì quá khẩn trương, háo hức, hồi hộp khiến cô quên béng đi việc trang điểm mà cứ vậy để mặt mộc theo anh.
Khi bác sĩ gỡ hết tấm màng che ra khỏi mắt của Phong, âm thanh dặn dò cũng vang lên đều đều:
– Cứ từ từ đừng vội, mở dần dần làm quen với ánh sáng xung quanh trước đã… Đúng rồi…Thấy ngón tay của tôi đưa lên không?
– Hơi mờ một chút ạ!
– Tốt… Cứ bình tĩnh, dấu hiệu rất ổn… Lại lần nữa nhé! Cậu nhắm từ từ lại…Rồi…Đúng rồi…Giờ thì lại mở từ từ ra nào…
Tuấn Huy trong sự vui mừng thì muốn trêu anh trai mình một chút. Vì Trà My và Diệp Lan có dáng người giống nhau nên Huy nảy ra ý định muốn xem phản ứng của anh trai ra sao. Tuấn Huy ra hiệu cho vợ và chị dâu cùng đứng trước mặt anh trai để xem anh ấy có nhận ra ai là vợ mình không. Tất cả mọi người nín thở theo dõi, Diệp Lan cũng lau vội nước mắt để xem anh có nhận ra mình không.
Khi Phong mở mắt ra lần nữa thì anh chạm mặt hai cô gáι xinh đẹp nhưng Phong chẳng cần nhìn lâu mà kéo đúng Diệp Lan lại ôm chặt luôn. Không phải cô có mùi hoa nhài tгêภ người, cũng không phải cô cố tình làm dấu hiệu mà ở cô toát ra đúng cảm xúc có cùng tần số với anh.
Tuấn Huy thấy thế vẫn cố tình trêu anh trai lần nữa:
– Ơ… Anh nhầm rồi!
– Nhầm chỉ với chú, còn đây chắc chắn là vợ anh!
Câu trả lời này khiến cả nhà cười vui vẻ, mọi người bảo nhau tránh hết ra ngoài, Trà My cũng kéo chồng đi theo để không phá đám không gian lãng mạn của hai người nữa.
Phong nhìn vợ đắm đuối, cảm giác anh nhìn không bỏ sót chỗ nào luôn, đúng kiểu bõ côпg αпh không được thấy em trong bốn năm liền. Diệp Lan thấy chồng cứ nhìn mình chăm chăm thì dè dặt hỏi nhỏ:
– Em không như tưởng tượng của anh à?
– Còn hơn cả tưởng tượng của anh!
Tuấn Phong nói rồi cúi nhẹ xuống hôn vợ một cách tình tứ, đã từng hôn nhau rất nhiều lần nhưng hôm nay trong hoàn cảnh này thì nụ hôn mới thật sự là tuyệt vời nhất…
– Cuối cùng anh cũng được thấy em rồi!
– Phong… Em thực sự rất vui!
– Cảm ơn em rất nhiều! Cảm ơn sự có mặt của em trong cuộc đời anh!
– …
Diệp Lan hạnh phúc nép chặt mình vào người Phong, ʋòпg tay cô cũng siết chặt hơn để biểu lộ tình cảm thì Phong lần nữa hôn lên trán cô thì thầm…
– Để mặt mộc cũng rất xinh!
– Thật không?
– Thật!
– Tính trang điểm cho anh nhìn mà em quên mất!
– Em không cần làm gì cũng ςư-ớ.ק mất trái tιм anh rồi!
– Nghe cứ như trong ngôn tình ấy nhỉ?
– Từ nay cho em sống ngập trong ngôn tình thì thôi!
– Vậy em không từ chối đâu!
– Em cứ thoải mái tận hưởng đi!
Hai vợ chồng ôm nhau nói chuyện vui vẻ thì Diệp Lan nhớ ra việc chính:
– Bác sĩ dặn anh phải chăm sóc đôi mắt cẩn thận đấy! Ổn định hoàn toàn cũng phải một năm trở ra đó ạ!
– Anh biết rồi! Anh sẽ hết sức cẩn thận.
– Anh tạm thời nghỉ nửa năm hãy hoạt động lại công việc nhé!
– Chỉ nhận chương trình cần thiết thôi được không?
– Muốn nhận cũng phải qua vài tháng nữa em mới đồng ý! Còn thời gian này không được!
– Tuân lệnh vợ yêu!
– Dẻo miệng!
Trở về nhà Tuấn Phong càng quấn lấy vợ nhiều hơn, tình cảm giữa hai người ngày càng mặn nồng khiến cho cả nhà cứ được phát cẩu lương liên tục.
Đầu kỳ học Diệp Lan còn rảnh rỗi chứ gần cuối kỳ cô rất bận bởi vì còn đi thực tập rồi còn lo bảo vệ luận văn tốt nghiệp nữa khiến cho thời gian cô dành cho chồng đã giảm đi ρhâп nửa.
Tuấn Phong ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, quen với cảnh gần vợ mỗi ngày mà giờ cô hầu như đi sớm về muộn thì nhớ lắm, rồi vì nhớ mà đâm ra có chút ghen tuông. Lại thêm gần đây Khải đi chung với vợ liên tục nên hũ dấm của Phong ngày càng nhiều…
Sáng ra đã thấy con trai mặt mày ủ dột, nhìn ngắm mấy con cá mà cứ như có thù hằn với chúng thì bà Lệ ᵭάпҺ tiếng trêu chọc:
– Mấy con cá đó nó nợ con gì à?
– Sao ạ?
– Con lườm chúng nãy giờ mẹ cũng thấy thương rồi đấy!
– Con xem nó ăn chứ con lườm nguýt gì đâu. Mẹ cứ đoán linh ϮιпҺ.
– Cha bố anh! Tôi đẻ ra lại không biết anh đang có tâm sự!
– Con không có!
Tuấn Phong trả lời vậy rồi quay người ra phía ghế đá ngồi, bà Lệ cũng lại gần chiếc ghế ngồi xuống e hèm tếu táo tiếp với con trai:
– Gớm! Trước đây bảo lấy nó thì chê ỏng, chê eo, rồi còn ħàɲħ ħạ người ta nữa, giờ thì bám lấy như răng với môi nhỉ? Mới tạm biệt được mấy phút đã buồn rầu, ủ dột rồi!
– Thế mẹ có muốn bế cháu không ạ?
– Cha bố anh, tôi đợi sắp bạc tóc rồi mà anh còn hỏi câu đó à?
– Vậy mẹ chọn ngày cưới dần cho bọn con đi!
– Sao bảo đợi nó tốt nghiệp xong?
– Thì mẹ tính dần đi! Sắp rồi còn gì ạ!
Bà Lệ nhìn con trai rồi lại cười khà khà…
– Sợ mất vợ thì nói đại đi lại còn lí do, lí chấu!
– Mẹ cứ nói đi đâu vậy!
– Đừng có bảo là con ghen khi mấy nay vợ nó bận học đấy nhé!
– Con không có!
– Nhìn mặt anh mẹ nghi lắm! Đúng ghen thật rồi!
– Con làm gì phải ghen chứ!
Nghe con trai cãi đỏ mặt thì bà Lệ càng cười phá lên…
– Có phải thấy Diệp Lan mấy nay bận rộn làm luận án tốt nghiệp với cậu Khải thì con không vui đúng không?
– Con không có!
– Gớm! Anh còn chày cối!
– Con không có mà!
– Hai đứa nó vô tư chứ có gì đâu mà lo lắng. Cậu Khải cũng không còn ý tứ với vợ con lâu rồi. Nếu hai đứa nó có gì thì con có canh cũng không được!
– Con biết rồi!
– Biết thì tươi cái mặt lên, nhìn như mất sổ gạo!
Biết là vậy nhưng trong lòng Tuấn Phong vẫn không vui, sáng mắt rồi, ʇ⚡︎ự tin rồi nhưng cớ sao anh lại thấy cường độ ghen tăng lên nhỉ???
Rõ là cùng anh em với nhau nhưng cậu Quang lại không đẹp trai tuấn tú như Khải, nhìn có thế nào Khải cũng chiếm phần ưu thế cùng với nụ cười duyên. Đàn ông có tài là một điểm mạnh lại thêm ngoại hình sáng sân khấu thì chiếm chọn Spotlight rồi.