Đêm qua nằm trằn trọc tới khuya muộn Diệp Lan mới ngủ được nên sáng nay cô dậy hơi trễ, vì sợ muộn học nên cô chỉ kịp cầm theo miếng bánh mì rồi chạy nhanh ra cổng thì Phong gọi cô lại:
– Đợi anh chở đi!
– Không được! Anh không nên đi ra ngoài, bụi bặm vào mắt không tốt đâu.
– Anh đeo kính, với ngồi trong ô tô mà!
– Nghe em! Cứ ở nhà đi, em bắt xe đi được rồi! Vậy nhé!
Diệp Lan không để cho Phong nói thêm mà chạy biến ra cổng vẫy taxi, Phong tiu nghỉu quay lại phòng ăn thì mẹ lại trêu:
– Làm gì mà hai đứa sáng nay dậy trễ vậy hả? Đến bữa sáng không kịp ăn nữa.
– Thì tại ngủ ngon quá chứ bọn con có làm gì đâu!
– Chắc con lại tra khảo con bé cả đêm chứ gì?
– Mẹ cứ nghĩ xấu cho con!
– Nhớ vợ thì trưa lái xe đi đón đi! Ngồi trong xe nhưng nhớ đeo kính cẩn thận vào!
– Vâng. Con biết rồi!
– Ăn sáng đi con!
– Vâng. Con mời mẹ!
Miệng ăn mà đầu óc lại nghĩ thương vợ, vừa nãy cầm vội miếng bánh mì nhỏ chắc gì đã đủ no, ʇ⚡︎ự nhiên lại hết muốn ăn. Bà Lệ nhìn con trai muốn bỏ dở bát phở thì gõ gõ tay xuống bàn…
– Con yên tâm, con gáι sợ béo, ăn miếng bánh mì với hộp sữa là ổn rồi, với có một bữa như vậy cũng không cần quá lo lắng đâu.
– Vâng.
– Mẹ tưởng thằng Huy nó chiều vợ đã quá rồi, giờ mẹ thấy con còn gấp mấy lần em trai con đấy! Gớm! Kể bố Nghiêm được mấy phần của hai đứa thì tốt quá!
– Mẹ cứ chê bố con! Chẳng qua chỉ ít nói thôi chứ bố thương mẹ nhiều lắm, không nỡ để mẹ làm dù là việc nhỏ nhất đâu.
– Chỉ được cái bênh nhau là không ai bằng. Mà không nói nhiều nữa! Mau mau mà sinh cho tôi đứa cháu đi!
– Con bắt đầu triển khai đây mẹ!
– Tốt… Tốt…Mẹ chờ tin vui đấy!
Bà Lệ nghe con trai nói bắt đầu triển khai thì mừng lắm, cũng tính ngày đẹp dần để làm lễ cưới trọng dại cho hai con. Con dâu bà chắc chắn tốt nghiệp đạt loại giỏi và là một chuyên viên ngoại giao thương mại đỉnh nhất. Từ nay con trai bà đầy ʇ⚡︎ự tin đứng tгêภ bục vinh quang mà bên cạnh còn có một người vợ xinh đẹp, tài hoa sánh bước. Sẽ không còn ai có thể khinh thường dè bỉu con trai của bà nữa mà chỉ toàn là sự hâm mộ và tán thưởng…
Tuấn Phong ngồi đếm thời gian cho mau tới trưa để đi đón vợ, nhìn đồng hồ mãi rồi cũng gần đến giờ xuất phát. Với chiếc kính đen cùng chìa khóa xe ô tô Phong vội đi xuống nhà, đã lâu rồi Phong không có ʇ⚡︎ự mình lái xe được mà toàn nhờ vào sự trợ giúp của người khác thì hôm nay anh ʇ⚡︎ự tin ngồi lên phóng đi đón người vợ yêu dấu của mình.
Cảm giác trải nghiệm lại sự ʇ⚡︎ự do, muốn bứt phá thực sự rất tuyệt với, con đường từ nhà tới trường của vợ không quá xa nhưng đủ để anh cảm nhận hết khó khăn mà mấy năm qua Diệp Lan ʇ⚡︎ự thân vận động một mình. Cô gáι của anh phải bắt hai chặng xe buýt tính cả đi cả về là di chuyển bốn lần mỗi ngày, không kể những buổi chiều phải đi học thêm hay có công việc tгêภ trường phát sinh, thực sự rất bất tiện. Thế nhưng cô chưa một lần kêu ca phàn nàn, cũng không nhờ tới sự giúp đỡ của chú Thẩm mà thích ʇ⚡︎ự mình cố gắng như bao sinh viên khác. Không thích sống khoa trương càng không thích sự tò mò từ các bạn học, cô gáι của anh luôn tuyệt vời thế đấy! Và chính vì những điểm khác biệt này khiến anh càng yêu thương và trân trọng nhiều hơn…
Đỗ xe tới gần cổng trường cũng là lúc từng tốp sinh viên ùa ra, Phong chọn vị trí dễ nhìn nhất và cũng hướng ánh mắt bắt đầu tìm kiếm cô vợ nhỏ đáng yêu của mình. Khi nhìn thấy hình ảnh quen thuộc xuất hiện Phong ngay lập tức nhấn còi xe báo hiệu đồng thời gọi điện thoại cho cô luôn.
Tín hiệu kết nối Phong không để cho vợ lên tiếng mà anh nói trước luôn;
– Em nhìn qua bên trái đi!
– Sao ạ?
– Nhìn qua bên trái đi em!
– Ơ… Sao…
– Qua đi!
Diệp Lan nhìn thấy chiếc xe của nhà thì vội chạy nhanh lại, đã nói chưa được đi ra ngoài rồi mà không chịu nghe lời. Lan chủ động mở cửa xe ngồi vào ghế phụ là mắng anh ngay lập tức:
– Em đã nhắc rồi mà anh không chịu nghe lời em gì cả! Mắt anh còn chưa phục hồi hoàn toàn đâu, giữ gìn vệ sinh là điều rất cần thiết đấy!
– Anh biết nên vẫn ngồi im trong xe đợi em mà!
– Lại còn nói lý nữa!
– Thôi… Đừng giận nữa! Trước anh không ʇ⚡︎ự đi được nên việc đón em không thể chủ động, bây giờ mắt anh trở lại bình thường rồi thì anh không muốn em vất vả nữa!
– Em đi xe buýt như người ta thôi mà, với cơ bản là mắt anh chưa thực sự hồi phục hẳn, em lo lắm!
– Được rồi! Anh ʇ⚡︎ự biết trân trọng cơ hội được nhìn thấy em nên anh sẽ hết sức cẩn thận. Vợ đừng giận nữa nhé!
– Về nhà thôi!
Tuấn Phong nghe vợ giục về thì cười tươi lắm, tгêภ đường về anh nói miết để làm trò cho vợ hết giận, cuối cùng khi về tới nhà cô cũng chịu nở nụ cười vui vẻ. Hai người xuống xe Tuấn Phong cầm ba lô cho vợ rồi nói tiếp:
– Trưa nay dì Na nấu nhiều món em thích lắm!
– Em đói meo cả bụng rồi!
– Anh biết mà nên bảo dì nấu cơm sớm, em lên thay đồ rồi xuống ăn luôn!
– Đợi bố và Huy về ăn cùng.
– Hôm nay bố và Huy bận nên không về, mấy người chúng ta ăn thôi!
– Hai người lại đi tiếp khách ạ?
– Ừ. Công việc mà!
Diệp Lan thấy thương bố chồng, tuổi ông đã cao mà cứ phải bận rộn suốt, rồi còn phải đi tiếp ɾượu đối tác nữa chứ, cô tính nói về suy nghĩ lần trước với Phong nhưng lời vừa định nói ra khỏi miệng cuối cùng lại thôi. Có lẽ nên để qua một thời gian nữa, nếu anh thực sự còn cần cô bên cạnh thì cô sẽ không ngần ngại điều gì cả.
Bữa ăn trưa chỉ có mấy người, sẵn tâm trạng vui vẻ bà Lệ nói chuyện chính của hai con luôn:
– Diệp Lan này?
– Vâng. Con nghe ạ!
– Hai đứa tính xem muốn tổ chức đám cưới ở đâu? Ở nhà hàng hay ngoài trời tùy các con chọn nha!
– Con tin tưởng vào thẩm mỹ của mẹ, địa điểm mẹ chọn cho bọn con nhất định sẽ rất đẹp!
– Vấn đề khác mẹ giúp được nhưng chuyện cả đời này mẹ để các con ʇ⚡︎ự chọn. Hai đứa cứ bàn luận đi!
Phong thấy mẹ nói đúng nên đồng nhất quan điểm luôn:
– Mẹ để con bàn với vợ con rồi con báo sau mẹ nhé?
– Ừ. Hai đứa cứ bàn bạc đi!
– …
Diệp Lan nhận rõ sự quan tâm và ưu tiên của mẹ chồng dành cho mình, bất giác sống mũi cay cay khi nhớ lại ngày đầu tiên bước chân vào ngôi nhà lớn này… Bà tuy có vẻ khó gần nhưng thực chất thì rất tốt bụng và tâm lí. Người biết rõ hoàn cảnh của cô nhất nhưng chưa bao giờ xem thường cô mà ngay lần đầu cô chân ướt chân ráo bước chân về đây đã cho cô mặt mũi, địa vị rõ ràng…Thật sự cô rất biết ơn bà…
– Diệp Lan? Diệp Lan?
Tiếng Tuấn Phong gọi cô tới hai lần thì cô mới phát hiện ra nên vội vàng trả lời:
– Vâng ạ!
– Em mải nghĩ gì mà mẹ đứng dậy rời đi không biết thế?
– Ôi… Em xin lỗi! Mẹ đã ăn xong rồi ạ?
– Ừ. Mẹ bảo hai vợ chồng cứ ăn rồi bàn bạc tiếp.
– Ui… Em không nghe thấy gì hết không biết mẹ có giận em không nữa?
Tuấn Phong nghe cô hỏi vậy thì dí ngón tay vào trán cô trêu chọc:
– Em chuyên có kiểu ᵭάпҺ rơi пα̃σ nên mẹ quen rồi!
– Em như thế bao giờ?
– Thì mới bữa tối mấy hôm trước đấy thôi, Trà My hỏi em tới mấy lần em mới biết đó! Ở ngoài thì nhanh nhẹn thế mà cứ mỗi khi về đến nhà lại như cho пα̃σ đi chơi xa vậy.
– Dám nói em thế hả?
– Chắc sắp thơ thẩn giống bà lão quá!
– Ý chê em già lẩn thẩn đúng không?
– Cứ tình trạng này chắc giống quá! Có khi mình phải xem xét lại tình hình có nên cưới một bà lão như này không?
– Hứ… Đăng ký kết hôn rồi, cưới hay không anh cũng không thoát khỏi em đâu, ở đó mà còn đòi lựa chọn…Ha ha…
Nghe tiếng cười sáng khoái của vợ Phong thấy dễ chịu gì đâu, anh hứng khởi còn nhéo vào đôi má phúng phính của cô kèm lời nói hài hước…
– Trông cái mặt vênh váo chưa kìa?
– Chuyện! Gạo đã nấu thành cơm rồi thoát mà dễ à!
– Cứ muốn thoát đấy thì sao?
– Em khóa cửa thoát hiểm rồi hết đường chạy trốn!
Ha ha…
– Cười kiểu đó em mua thêm tђยốς về đấy!
– Thuốc gì vậy cô vợ lắm chiêu?
– Bả!
– …!!!
Ha ha…
Lần này tới lượt Diệp Lan cười đắc thắng, cô cười ha hả rồi chạy biến lên phòng ngủ, Tuấn Phong sau vài giây ngơ ngác thì mới hiểu từ “Bả”của cô, hóa ra cô vợ này đáo để thật đấy, dám nói trêu anh thì anh cho biết tay…
Phong chạy theo lên tới phòng cũng tóm được vợ, anh ôm chặt cô lại hỏi với giọng đùa cợt:
– Tính mua bả về làm gì vậy?
– Thế anh nghĩ em mua thứ đó về làm gì?
– Không biết mới hỏi.
– Đánh bả tên chồng muốn thoát vai đấy!
– Á à… Em giỏi nhỉ? Định ám sát chồng à?
– Léng phéng là ᵭάпҺ bả hạng nặng luôn đấy!
Ha ha…
– Cười gì?
– Em không cần ᵭάпҺ bả anh cũng ʇ⚡︎ự ૮.ɦ.ế.ƭ dưới tay em rồi!
– Lỡm…
Cả hai sau câu nói hài hước này thì cùng cười vang, ℓêп gιườпg nằm rồi vẫn ôm nhau cười khúc khích và sau đó không lâu Phong tiếp tục dở giọng gạ gẫm vợ:
– Anh bảo này!
– Gì đây?
– Hay là giờ em thử ᵭάпҺ bả anh luôn đi!
– Đồ tham lam… Mới tối qua xong đó!
– Đó là việc của tối qua! Còn hôm nay là sang ngày mới rồi!
– Không thể tiếp chuyện với anh được! Em nghỉ chút đây, đầu giờ chiều em lại bận việc rồi!
– Thế… Chiều nay em không được nghỉ à?
– Không ạ! Dù là thực tập cũng phải nghiêm túc chứ! Ngoan ngủ đi! Tối về em bù!
– Nhớ nhé?
– Không nhớ anh cứ phạt gấp đôi!
– Chỉ được cái nói hay thôi, chứ lần nào bảo bù cũng bùng anh!
– Hihi… Lần này nhất định không bùng nợ đâu. Em nói sai thì phạt gấp ba luôn!
Phong hết nói nổi cô vợ nhanh miệng của mình nhưng cũng không thể phạt được bởi trông mặt cô đúng là có vẻ mệt thật. Nhìn cô vợ mới đặt lưng chưa lâu mà đã chìm vào giấc ngủ say khiến Phong chẳng nỡ đòi hỏi gì mà chỉ lặng lẽ ôm cô vậy thôi.
Tuấn Phong không buồn ngủ nhưng vẫn nằm im bên cạnh ngắm vợ ngủ thì lúc này máy của cô có tin nhắn tới. Không định ҳâм ρhạм sự riêng tư của vợ mà Phong chỉ tính lấy chiếc điện thoại để chỉnh bé âm lượng xuống cho khỏi ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô nhưng khi anh cầm chiếc điện thoại lên thì ᵭ.ậ..℘ vào mắt anh dòng tin nhắn lạ. Đọc lại lần nữa thì anh có cảm giác tò mò vì thế hành động tiếp theo là muốn mở điện thoại để đọc cho hết nội dung bên trong thì không mở được vì điện thoại đã được cài mật khẩu. Điểm này Phong khá bất ngờ vì trước đó vợ anh chưa bao giờ làm việc này nhưng nay thì đã khóa màn hình bằng cả dấu vân tay và password nữa.
– Tôi đã có thứ cô cần! Liên lạc lại cho tôi ngay!
Phong đọc đi đọc lại dòng tin ngắn hiển thị tгêภ mà hình điện thoại thì càng thấy có gì đó không đúng, nghe cứ như là một vụ giao ᴅịcҺ thì phải. Vợ của anh từ trước tới giờ đơn thuần chỉ ăn học và rất vô tư nhưng sao trong tin nhắn anh thấy cứ sao sao ấy… Tuấn Phong ᵭάпҺ ánh mắt nhìn qua vợ rồi lại nhìn cái điện thoại, cuối cùng anh muốn thử vận may để ҳâм ρhạм quyền riêng tư của cô, bàn tay lại ngẫu nhiên nhập mấy dãy số anh đoán có thể là password nhưng khi nhập tất cả những dãy số đó thì đều không đúng, rồi sau khi nhiều lần nhập sai thì điện thoại bị vô hiệu hóa trong ba phút…
Không tiếp tục mở nữa, Phong đặt điện thoại về chỗ cũ và chờ đến gần giờ đi làm của vợ thì gọi cô dậy. Khi Diệp Lan thức giấc, cô với điện thoại xem giờ rồi lại vui vẻ với anh mà không có bất cứ biểu hiện gì khác lạ. Cô chuẩn bị quần áo chỉnh tề, tiến lại thơm nhẹ lên trán anh rồi nói lời tạm biệt thì Phong quyết định hỏi cô:
– Em mới đặt mật khẩu điện thoại hả?
– Vâng. Em mới đặt mật khẩu để tránh ai nhặt được điện thoại cũng khó mà sử dụng được.
– À… Ừ…
– Tài liệu học tập của em, còn có cả mật khẩu của ngân hàng, thông tin cá nhân…nên cứ cẩn thận cho chắc anh ạ!
– Ừ. Cũng nên thế!
– Em đi đã nhé! Tối về gặp anh sau!
– Anh chở em đi!
– Em thực tập chung với Khải, cậu ấy tiện đường đón em đi cùng, anh ở nhà nghỉ ngơi đi ạ!
– Cậu ấy lại đón em hả?
– Sao thế? Anh lại ghen ư?
– Đâu… Đâu có…
– Vậy thì em đi đây!
Phong cười nói không ghen, vẫy tay như không có gì nhưng khi vợ ra khỏi phòng là anh chạy nhanh lại gần cửa sổ ngó xuống. Thấy chiếc xe của Khải đã đỗ trước cổng nhà mình đợi sẵn thì mặt đen lại, nhìn Khải ga lăng còn mỡ sẵn cửa cho vợ nữa thì anh càng đứng ngồi không yên. Cuối cùng anh lấy máy điện thoại gọi cho bác sĩ quen của nhà, khi thấy tín hiệu đã kết nối thành công thì Phong nóng vội hỏi ngay:
– Chú ơi? Mắt của cháu tĩnh dưỡng gần được ba tháng rồi thì đã đi ra ngoài được chưa ạ?