Diệp Lan đợi chờ lễ tốt nghiệp này mười phần thì Tuấn Phong cũng mong đến chín phần. Giữa hai người chuyện gì cũng đã làm, đăng kí kết hôn cũng đã xong nên chỉ còn chờ một lễ cưới chính thức nữa thôi. Ngày trọng đại nhất của đời người ai không mong mỏi chứ…
Thời gian này ông Đặng Chu đang cho triển khai hạng mục của KaTan, mới đi được một phần tư chặng đường nhưng có vẻ ông ta rất hống hách, không coi nặng tính chất quan trọng của hạng mục mà chỉ chăm chăm tính xem làm xong giai đoạn đầu thì được ứng trước bao nhiêu tiền.
Ông Đông rất lo cho hiệu quả công việc, không cảm thấy an tâm khi giao cho tên cáo già ham tiền Đặng Chu làm nên năng đi lại để kiểm tra, đôn đốc. Chưa từng thấy ở đâu mà chủ thầu phải chạy vạy ngược xuôi đốc thúc bên thi công thế này, nếu không vì nể mặt đứa cháu dâu tài đức kia thì ông đá một cước bay khỏi ʋòпg gửi xe rồi chứ ở đó mà nghênh ngang, đắc ý. Mẹ kiếp, làm ăn lớn mà cứ ngỡ như đi dạo phố, không vắt óc suy nghĩ mà đòi nhận hột xoàng, đúng là cái loại hám tiền lười biếng…
Ông Đông vừa đi kiểm tra vừa cҺửι lão già họ Đặng thì lúc sau giáp mặt hắn tại khu nhà số 5. Còn đang trong cơn thịnh nộ vì kiểu làm ăn dấm dớ nên gặp được Đặng Chu thì ông Đông liền mắng xối xả:
– Ông cho người xử lý ngay phần này cho tôi, đồ nội thất lắp đặt vào phải đúng kích cỡ nhưng ông xem người của ông làm sai lệch nhiều thế này thì mất công đi sửa đến bao giờ hả?
– Ông làm gì mà nóng giận vậy, làm sai thì sửa chứ có gì mà căng?
– Thời gian bàn giao đã có mà ông làm ăn như này thì cho ông thời gian cả năm cũng không xong đâu. Nhà ông thừa tiền để bù lỗ chứ chúng tôi không có kiểu vứt tiền qua cửa sổ như thế!
– Thời hạn còn những nửa năm mới bàn giao mà ông cứ nhộn cả lên, chúng tôi làm như nào cứ đúng hẹn bàn giao là được chứ gì!
Biết rằng có nói nữa thì cũng chỉ khiến bản thân bực thêm nên ông Đông kêu thư ký của mình lập biên bản xử phạt tại chỗ, phải ᵭάпҺ vào kinh phí thì mới mong hắn mới tỉnh ngộ. Nhưng trước sự quyết liệt của ông Đông thì lão già họ Đặng tỉnh bơ ném tờ biên bản xử phạt xuống đất mà không thèm đọc khiến ông Đông giận điên người…
– Đừng tưởng có con gáι chống lưng thì ông muốn làm gì thì làm. Tôi có quyền hất ông ra khỏi gói thầu này bất cứ lúc nào đấy!
– Ông làm gì cũng vừa phải thôi! Công ty này có nửa cổ phần là của con rể và con gáι tôi đấy!
– Được! Ông chờ đi!
Ông Đông bực mình quay người rời đi, cậu thư ký cũng mau chóng theo ông về công ty chính nhưng đi được nửa đường thì ông kêu thư ký chở mình qua chỗ của cháu dâu. Ông nhất định không để việc này như ý của lão già ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt kia được. Mẹ kiếp, con gáι thì ngoan ngoãn hiểu chuyện thế nhưng sao tгêภ đời lại có người bố кнốикιếρ không biết điều vậy cơ chứ… Bực…Không để đâu hết cơn bực…
Lúc này Diệp Lan và Tuấn Phong đang ở nhà chọn đồ cưới, thấy ông Đông mặt mày bừng bừng đi đến thì cả hai dừng việc đang làm lại. Diệp Lan nhanh nhẹn đứng lên lấy nước mời chú chồng rồi không quên hỏi chuyện ông:
– Chú! Chú có việc gì vậy ạ?
Ông Đông đưa tay nới lỏng cái cavat rồi mới trả lời:
– Hai đứa có giận thì chú cũng phải nói ra ý kiến của mình, thực sự chú hết kiên nhẫn với cách làm việc của ông Đặng Chu rồi!
Diệp Lan nghe vậy thì đoán ra tám chín phần là ông bố hám lợi của mình lại gây ra chuyện rồi nhưng cô vẫn thản nhiên nói với ông Đông:
– Dạ! Cháu rất cảm ơn chú đã nể tình mà cho bố cháu một cơ hội hợp tác nhưng bố cháu lại không biết nắm bắt thì chú cứ làm như hợp đồng hai bên thỏa thuận đi ạ!
– Ơ… Cháu…
Diệp Lan hiểu ý chú chồng muốn nói gì nên cô nhanh chóng ngắt lời ông ngay:
– Có phải chú nghĩ tại sao cháu lại không bênh vực bố mình đúng không ạ?
– Ừ, đúng là chú có ý đấy!
– Cháu muốn bênh lắm nhưng là bênh người thiện chí làm ăn chứ người không thiện chí mà chỉ biết dựa hơi vào mối quαп Һệ thì không thể bênh được, dù người đó có là bố hay mẹ cháu. Chú và Tuấn Huy đã tạo điều kiện lắm rồi nhưng bố cháu không biết nắm bắt thì đành chịu thôi ạ! Hạng mục lớn, tiền vốn bỏ vào đó rất nhiều nên cháu không thể vì tình thân mà làm hỏng chuyện đại sự được. Mình làm ăn ra làm ăn còn chuyện từ thiện cũng phải đúng lúc mà chú!
– Cháu hiểu chuyện như này chú rất mừng, thật sự chú không phải là không muốn tạo điều kiện giúp đỡ ông ấy mà là do ông ấy không coi trọng cơ hội mình có!
– Vâng, cháu hiểu ạ! Chú cứ làm như điều khoản hai bên đã kí kết nha chú! Ai làm sai thì người đó chịu!
– Được rồi! Chú về trước đã!
– Vâng, cháu chào chú ạ!
Tuấn Phong muốn hỏi chú mình thêm nên lấy lí do tiễn ông ra ngoài cổng rồi nói chuyện:
– Chú! Chuyện là sao vậy ạ?
– Cái lão già đó đúng là đáng ghét thật, làm ăn chộp giật, nhố nhăng!
– Vậy giờ chú tính thế nào?
– Cứ theo ý của vợ cháu! Sai đâu xử đó!
– Ông ta đúng là tham lam quá, không biết nghĩ cho sự cố gắng giúp đỡ của con gáι gì cả!
– Thực sự thì chú chỉ ngại chỗ vợ cháu thôi, nếu không chú đã đá văng ông ta ra khỏi hạng mục này lâu rồi!
– Mình cũng hết tình hết nghĩa rồi nhưng họ không có ý định hợp tác ʇ⚡︎ử tế thì chú cứ đúng luật mà làm, chúng cháu không có ý kiến đâu.
– Được rồi! Chú về trước đã!
– Vâng.
Ông Đông rời đi thì Tuấn Phong quay vào trong nhà tiếp tục công việc chọn đồ cưới nhưng khi vào tới phòng khách thì không thấy vợ đâu cả, anh ngó nghiêng tìm kiếm thì nghe có tiếng của cô đang nói chuyện điện thoại ở phía hành lang cửa sau. Phong định bụng ra hù trêu cô một chút thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện…
Giọng cô lúc này rất lạnh lùng:
– Tôi không cần biết giai đoạn tiến hành mà chỉ cần kết quả!
– …!!!
– Yên tâm! Tôi sẽ không thiếu các người một xu!
Nghe tới đây Phong hết sức bất ngờ, anh lại liên tưởng tới cái tin nhắn lần trước anh đọc được ở máy của cô, thực sự rất mập mờ…Phong mải nghĩ nên không để ý va người vào cάпh cửa gây nên tiếng động khiến Diệp Lan dừng cuộc nói chuyện lại và anh lúc này cũng vội gọi to tên cô coi như mình vừa mới tìm đến…
– Diệp Lan?
– Vâng. Em đây!
– Em làm gì mà anh tìm em nãy giờ?
– Em nghe điện thoại của bạn nhưng vừa nghe xong rồi, mình vào chọn tiếp đi anh!
– ừm…
Lúc trước hào hứng bao nhiêu thì giờ này Phong lại bị xao nhãng, bị cái tin nhắn lần trước và lời nói mập mờ của Lan hồi nãy làm cho rối loạn tâm lí, cuối cùng Phong không muốn ngồi đoán linh ϮιпҺ nữa mà hỏi trực tiếp vợ:
– Em này! Em có chuyện gì giấu anh phải không?
– Không ạ!
– Anh vừa nãy đã nghe được cuộc nói chuyện của em rồi! Có thật em không có chuyện gì không?
Trước sự tra hỏi của chồng và cũng sợ anh nghi ngờ nên cô đành phải nói ra sự thật:
– Anh đừng vội nghi ngờ em! Chẳng là mấy hôm nay mẹ con bà Liễu cứ nhắn tin vòi tiền em, mà em thì không muốn liên lụy anh, càng không muốn để mẹ con bà ta hết lần này tới lần khác được dịp lấn tới, em muốn ʇ⚡︎ự tay xử lý hai mẹ con họ.
– Cái gì mà không muốn liên lụy chứ? Anh đã nói chuyện của em cũng là của anh mà!
– Em biết nhưng chuyện này em ʇ⚡︎ự xử lý được mà! Chỉ cần anh tin em thôi! Họ muốn lấy điều kiện ra bắt em thỏa hiệp thì em cũng sẽ thuê người tìm ra nhược điểm của họ. Nhất định lần này em không để họ được như ý đâu.
– Được rồi! Chuyện này để anh xử lý! Anh có cách khiến họ ngậm miệng lại!
– Nhưng mà…
– Không nhưng nhị gì hết, để đó anh làm còn giờ thì tập trung vào chuyện của chúng ta đi!
– …
Diệp Lan thấy chồng dành phần việc của mình một cách nghiêm túc quá thì cũng không lên tiếng kì kèo nữa mà tập trung vào chuyên môn. Cô lật tìm tiếp mấy mẫu váy cưới mới nhất rồi chọn ra hai cái…
– Anh! Anh thấy hai mẫu này được không?
– Đẹp đấy nhưng hơi ร-є-אy…
– Thế mẫu này thì sao?
– Mẫu này cũng được nhưng đơn giản quá!
– Thế còn mẫu này?
– Mẫu này họa tiết không sang!
– Thế còn mẫu này thì sao ạ?
– Mẫu này thì kín cổng cao tường quá!
Chọn tới chọn lui mà cứ bị chê miết, cuối cùng Diệp Lan mất kiên nhẫn để cả quyển mẫu váy vào lòng của Phong:
– Vậy anh ʇ⚡︎ự chọn đi!
– Sao thế?
– Sao với trăng gì, chọn toát cả mồ hôi mà cứ chê thì anh ʇ⚡︎ự chọn đi!
– Hí hí… Vợ anh dỗi đáng yêu ghê!
– Ai thèm dỗi!
– Ừ, không dỗi chỉ là đang giận tý thôi!
– Không chọn nữa, anh ʇ⚡︎ự làm đi! Em lên phòng chơi với em bé đây!
– Ơ… Còn chưa xong mà!
– Em mặc cũng là để anh nhìn nên anh ưng cái nào thì em lấy cái đó!
– Ơ… Này… Em đi thật à? Diệp Lan…
Diệp Lan cười tủm tỉm, vẫy vẫy tay chồng rồi chạy biến lên phòng của mẹ con Trà My, vừa vào là bế thằng bé lên hôn hít các kiểu khiến nó quạu luôn thì Trà My mắng vốn bà chị dâu bằng tuổi này…
– Thích trẻ con thế thì hai vợ chồng bác mau chóng sinh một đứa mà bế!
– Đang cố gắng đây!
– Gớm! Hai ông bà cũng mải chơi lắm cơ, kế hoạch mấy năm liền!
– Đợt này thả cửa rồi!
– Nhanh nhanh lên cho Kun có anh em chơi cùng!
– Ừ.
Nói tới đây thì Diệp Lan lại kể cho Trà My nghe chuyện của mẹ con bà Liễu:
– Chuyện trước chị kể cho em nghe rồi đó, mới đây mà đã lại vòi tiếp rồi!
– Lại lấy cớ xin xỏ tiền à?
– Ừ. Lần này còn dám đưa cả hợp đồng mua bán chị ra uy hϊếp để lấy số tiền lớn nữa. Thực ra nếu chỉ có mình chị thì rất dễ thôi nhưng vì chị không muốn liên quan tới anh Phong, tới mẹ nên chị mới ρhâп vân. Chị có được như bây giờ đều là do mẹ và anh Phong yêu thương, nếu để lộ chuyện mẹ mua chị về làm dâu sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới danh tiếng của nhà mình và đặc biệt là Phong.
– Vậy giờ tính sao?
– Chị đã thuê thám ʇ⚡︎ử thăm dò tình hình của mẹ con bà ta để đối phó nhưng Phong vừa nãy đã biết việc này rồi. Anh ấy không cho chị đi xử lý mà anh bảo để ʇ⚡︎ự mình anh giải quyết!
– Anh Phong đã nói vậy thì chị để cho anh ấy làm đi! Có người chồng như vậy đừng lo nữa! Mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi!
– Ừ. Cũng mong được vậy!
Diệp Lan chơi với hai mẹ con Trà My thêm một lúc nữa thì đi xuống dưới nhà, cô vào bếp tính nấu ăn cùng dì Na thì bị dì đuổi ra ngoài, không có việc gì làm nên đành ra vườn đi dạo thì đúng lúc Khải gọi tới…
– Mình nghe đây!
– …
– Vậy à?
– …
– Được rồi! Mình cảm ơn cậu nhé! Lúc khác đi uống cafe nha!
– …
– Ừ. Bye…
***
Cách đó không lâu thì bị mẹ con bà Liễu gọi vòi tiền, còn hôm nay thì ông bố tệ bạc của cô hẹn gặp để xin tiền. Diệp Lan cảm thấy nực cười quá, cô đúng kiểu như cái ngân hàng nhà họ vậy, thích lấy tiền lúc nào là lấy… muốn có bao nhiêu là đưa ra con số ʇ⚡︎ự nhiên… Không nghĩ rằng tгêภ đời này có những loại người không cần liêm sỉ, không cần tư cách mà chỉ cần lấp đầy cái túi của họ.
Diệp Lan cũng đến chỗ hẹn để gặp người bố mất hết liêm sỉ này, ông ta nhìn thấy cô thì lại dở vẻ mặt khổ ải và trình bày những khó khăn đang gặp phải:
– Con gáι à? Giúp bố với! Hạng mục chạy được nửa đường rồi mà bố kẹt vốn quá!
– Lúc đầu ông chỉ bảo tôi giúp ông trúng được thầu thôi cơ mà? Bây giờ lại muốn tôi giúp cả tiền vốn nữa à?
– Bố hết cách rồi con gáι ạ! Giúp bố đi mà!
– Tôi giờ là người nhà họ Lê rồi, tôi giúp vốn cho ông rồi ông lại đem tiền đó để làm hạng mục của KaTan, thế hóa ra nhà họ Lê tôi đem tiền chạy ʋòпg quanh à? Ông nghĩ xem có ai đem tiền của nhà mình cho người ngoài như vậy không?
– Con gáι! Sao con lại nói thế? Bố là bố của con chứ sao lại là người ngoài? Lần này bố không xin, bố vay thôi!
– Không phải là người ngoài thế có người thân ruột ϮhịϮ nào lừa bán con mình không? Có người bố nào muốn lột da tróc ϮhịϮ của con gáι như ông không?
– Diệp Lan! Sao con nói gì khó nghe vậy chứ? Bố đã nói bố vay tiền thôi mà!
Nghe từ vay mà cô càng muốn cười lớn… Vay ư… Vay hay xin đối với mấy người này biết bao cho đủ…
– Ông già rồi nhưng lại tham lam! Chính vì sự tham lam này tôi mới khiến ông thân bại danh liệt được! Hạng mục này là vận mệnh chuyển đổi của công ty KaTan nhưng lại là nơi chôn thây của công ty ông! Về mà chuẩn bị hốt cái ҳάc của công ty đi!
– Con… Con nói thế là ý gì?
Nhìn người bố hèn hạ lúc này cô không còn chút cảm giác tương thân nào nữa mà chỉ toàn là sự căm phẫn. Cô vứt mạnh tập hợp đồng xuống bàn rồi nói với ông ta:
– Xem kĩ hợp đồng đi rồi ông ʇ⚡︎ự biết! Cái công ty cỏn con của ông không có đủ điều kiện tham gia ᵭấu thầu mà dám đòi tôi giúp vào dự thầu. Nhưng từ đầu là ông đã ép tôi chứ tôi không hại ông, những điều khoản giằng buộc giữa hai bên đã ghi rất rõ, nếu không làm đúng thì chờ ngày hầu tòa đi!
– Mày… Mày dám đưa bố mày ra hầu tòa ư?
– Ông đã không còn là bố của tôi ngay từ cái lúc ông kí giấy bán tôi rồi! Luật đời có vay có trả, ông hại mẹ tôi ૮.ɦ.ế.ƭ tức tưởi, ông kí giấy bán tôi đi không một chút đắn đo, áy náy thì hôm nay tôi khiến ông thân bại danh liệt cũng là lẽ đương nhiên. Và nhân đây cũng nhờ ông nhắn với bà vợ ᵭộc ác cùng đứa con phá hoại của ông hãy chuẩn bị nhận phí đãi ngộ của tôi đi!
Ông Đặng Chu lúc này biết mình bị con gáι chơi khăm thì đứng phắt dậy quát lớn:
– Mày… Mày dám lừa tao vào chỗ ૮.ɦ.ế.ƭ?
– Vậy ông nghĩ xem sau bao nhiêu thứ ông ban phát cho tôi thì liệu tôi còn tấm lòng để giúp đỡ ông không?
– Con… Con mất dạy!
– Tôi mất dạy là lẽ đương nhiên vì tôi có bố đâu nhưng con gáι ông có bố mẹ dạy bảo mà nó ngoan quá! Hết đi bar lại làm gáι cao cấp trong khi chưa học xong, con gáι ông ngoan hiền quá mà, giỏi giang quá nên lần nào ông bà túng thiếu cũng tìm đến đứa con mất dạy này vòi tiền! Nhưng hết thời rồi! Tôi tuyên bố các người hết thời ăn sung mặc sướиɠ rồi!
Bốp…
Vì hành động của ông ta quá nhanh nên Diệp Lan không kịp tránh, đã ăn nguyên cái tát rất mạnh của ông ta khiến miệng cô rỉ ɱ.á.-ύ. Tuy nhiên cái tát của ngày hôm nay không còn khiến cô đau lòng mà chỉ là đau thể ҳάc, cô cười lớn rồi nói tiếp những lời cay nghiệt…
– Nhà các người cứ từ từ mà nhận lấy quả đắng đi! Từng chút, từng chút một sẽ hưởng thụ dần dần nỗi đau mà mẹ con tôi từng phải chịu.
– Đứng lại!
– Sao? Ông còn muốn dạy bảo tôi nữa à?
– Mày hại tao mất tất cả thì tao sẽ cho cả nhà chồng mày biết mặt. Mày nên nhớ bà mẹ chồng mày giữa bàn dân thiên hạ đã tuyên bố rằng con trai bà ta sẽ kiếm được một cô vợ con nhà giàu, tài năng hiếm có. Mày nghĩ sao khi tao thông báo cho cả thế giới biết bà ta là đi mua con dâu về, có hợp đồng mua bán đàng hoàng?
– …!!!