Nghe tiếng động thì cả Diệp Lan và Trà My vội đứng dậy nhìn quanh nhưng không phát hiện ra ai cả mà chỉ thấy con mèo chạy vụt qua. Diệp Lan nhìn vậy thì mới hết run sợ, may mà là con mèo chứ ai mà nghe được câu nói nửa chừng này chắc cô có trăm nghìn cái miệng cũng không giải thích nổi. Hai chị em lại ngồi xuống chỗ cũ rồi Lan tiếp tục kể cho Trà My nghe:
– Chỉ là lúc đầu về đây chưa biết mọi người như nào, mà khi đó Phong quá khắt khe với chị nên đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ làm sao lấy lòng mọi người thật nhanh. Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ ban đầu thôi bởi khi chị nhận ra cả nhà ai cũng đối xử quá tốt, rồi đến khi chị biết mình đã yêu Phong thì chị không còn suy nghĩ ấy nữa. Nếu còn thì chị đã dựa vào Phong để trả thù họ ngay khi còn là sinh viên rồi. Không muốn liên lụy tới nhà anh ấy nên chị quyết định để học xong đại học, ʇ⚡︎ự chị làm nên cơ đồ rồi sẽ từng bước khiến cho đám người đó mất hết. Có điều đợi được đến khi kết thúc đại học rồi nhưng chị lại không chờ đợi được thời cơ tốt khác để ra tay mà chị đã chớp lấy cơ hội lợi dụng vào sự tín nhiệm cũng như sự thương yêu của gia đình nhà mình để hại ông ta. Lúc ấy chị không nghĩ quá nhiều mà chỉ biết làm sao cho ông ta và cả nhà ông ấy đi vào con đường cùng nhanh nhất nhưng cũng chính cách này đã làm tổn thương tới Phong và cả nhà mình, chị thực sự hối hận và áy náy rất nhiều!
– Đừng buồn nữa! Thực tâm chị cũng không muốn mà chỉ là bất đắc dĩ thôi! Hy vọng anh Phong sẽ hiểu cho chị!
Nghe Trà My động viên thì Diệp Lan càng thấy sợ mất Phong khiến cô lại khóc nức nở…
– Chị không biết phải làm sao nữa. My à! Chị rất yêu Phong! Chị không muốn mất anh ấy… Hic… hic…
– Nào… Nào… Đừng khóc! Mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó thôi! Tin em đi!
– Phong sẽ không tha thứ cho chị đâu, cả tuần nay hai đứa ngủ riêng rồi!
Trà My nghe tới hai chữ ngủ riêng thì hốt hoảng hỏi:
– Ngủ riêng cả tuần rồi hả?
– Ừ! Giờ phải làm sao đây? Đêm nào chị cũng sang phòng đọc sách tìm anh ấy, chị biết anh ấy chưa ngủ nhưng anh ấy lần nào cũng làm như ngủ say mà không muốn nhìn chị, thực sự chị không chịu nổi nữa rồi! Giờ chị hối hận lắm! Nếu cho thời gian quay lại chị nhất định không chọn cách đó đâu.
– Được rồi! Để từ từ rồi tính! Nhưng xem chừng không phải là anh ấy hết thương chị đâu, mà chắc là đang giận hờn thôi!
– …!!!
– Nghe em, giờ lên phòng ngủ đi! Em sẽ tính cách giúp chị!
– Ừ.
– Mà em bảo này? Giận thì giận cứ phải lăn sả vào, đàn ông ấy à… không cứng được mấy hồi đâu, chị ăn ở chân thành bốn năm rồi chứ có phải vài ngày đâu mà giận dai.
– Có được không?
– Thì cứ thử đi!
– …
Nghe lời của Trà My, Diệp Lan bỏ hết vẻ lo lắng, băn khoăn rồi đi lên phòng đọc sách nhưng khi cô vừa mới bước vào còn chưa kịp nói gì thì Phong đã chỉ tay quát lên:
– Ra ngoài!
– Anh…
– Cút ra ngoài cho tôi!
Diệp Lan bị thái độ này của Phong làm cho á khẩu, cô không nói được lời nào mà nước mắt ʋòпg quanh thì Phong lại lên tiếng giễu cợt:
– Cô khỏi cần diễn nữa! Thứ nước mắt cá sấu đấy tôi không còn bị lừa nữa đâu!
– Cứ coi như là em có ý định lợi dụng anh nhưng cần đó năm tháng, cần đó việc em làm vì anh chẳng nhẽ anh không cảm nhận được là thật hay giải sao?
– Cô diễn tốt lắm! Cái nghề cô chọn quả là không sai chút nào và nếu cô có ý định rẽ sang hướng làm diễn viên tôi đảm bảo một trăm phần trăm cô đạt diễn viên xuất sắc.
– Không cho em cơ hội giải thích! Không tin em! Vậy giờ anh muốn em phải làm sao?
– Tôi không cần một Hạ Lan thứ hai!
Một lời tuyệt tình này khiến Diệp Lan đau lòng mà không thể nói thêm lời nào, cô chạy nhanh ra khỏi phòng, có lẽ ở đây không còn có chỗ cho cô nữa…
Cô về lại phòng ngủ, thu dọn một vài bộ đồ rồi cho vào cái túi nhỏ đi ra khỏi nhà ngay sau đó. Không nói cho Trà My, không cho Khải biết chuyện mà một mình chịu đựng. Rời khỏi nơi cô đã gắn bó bốn năm, thật sự có rất nhiều kỉ niệm, những tháng ngày hạnh phúc của cô và Phong cứ hiển hiện trong đầu nhưng bây giờ chẳng còn có thể quay lại nữa rồi.
Sau khi đuổi cô rời khỏi phòng thì Phong cũng không khá hơn là mấy, tâm trạng lúc này thật tệ. Tối nay định bụng sẽ nói chuyện lại với vợ, thôi thì coi như bất đắc dĩ cô mới phải làm thế miễn sao tình cảm của cô đối với anh là thật thì được rồi. Nhưng lúc anh đi tìm cô thì vô tình nghe được câu cô nói với Trà My thì anh đã hoàn toàn thất vọng, sự tin tưởng, niềm hy vọng cuối cùng đã không còn nữa…
Niềm tin bị phản bội khiến cho Phong không còn một chút tin tưởng ở cô nên khi nhìn thấy cô anh đã không kiềm chế được cảm xúc mà nói những lời khó nghe. Có điều khi khiến cô đau lòng rồi thì chính bản thân anh lại không cảm thấy thoải mái, không giống như cảm giác khi xưa anh từ bỏ Hạ Lan…
Phong buồn bực, nhốt mình tới tận khuya ở phòng đọc sách nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà đi về phòng ngủ của mình. Có điều lúc anh bước vào phòng thì không thấy bóng dáng cô đâu cả, một nỗi lo lắng hiện lên rõ lên khuôn mặt anh, Phong bước chân vội vã đi tìm cô từ phòng ngủ cũ cho tới phòng vệ sinh đều không có, anh lại chạy xuống dưới nhà tìm cũng không thấy đâu, lúc này Phong bắt đầu hốt hoảng, anh lại chạy lên phòng mở nhanh cάпh tủ thì thấy mấy bộ quần áo cô hay mặc đã không còn, tìm tiếp đến giấy tờ cá nhân của cô cũng thấy cũng biến mất thì một cảm giác mất mát chạy vào tâm trí anh, Phong quên luôn việc anh hận cô mà rút nhanh chiếc điện thoại gọi tới số quen thuộc…
Bên này Diệp Lan đã tìm cho mình một khách sạn để ở, cô nằm tгêภ giường ôm tấm ảnh nhỏ của hai vợ chồng, càng nhìn nụ cười tươi của Phong cô càng đau khổ, cô nhớ anh, cô yêu anh nhưng bây giờ cô không còn có thể ở bên cạnh anh nữa… Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống ướt đẫm cả hai bên thái dương…
Tiếng nhạc chuông điện thoại bài “My heart will go on”vang lên khiến Diệp Lan giật mình, cô đưa tay lau nước mắt để nhìn cho rõ là ai gọi thì thấy hai chữ “Chồng yêu”, thấy chồng gọi tới thì càng tủi thân khóc lớn, bàn tay run run cầm điện thoại, cô còn đang ρhâп vân có nên nghe hay không thì vừa lúc tiếng chuông tắt ngấm. Sự nuối tiếc rõ ràng hiện lên, cô lẩm bẩm biết thế cứ nghe xem anh nói gì nhưng giờ thì muộn rồi…
Cô ôm lại chiếc điện thoại chờ đợi thì lúc sau có cuộc gọi đến, lần này cô không đắn đo nữa mà nghe luôn, có điều cô mới thốt ra được từ em thì đầu bên kia đã nói tranh:
– Ô… Tớ đây! Sao cậu lại xưng em?
Nghe ra giọng của Khải nên Lan vội chữa cháy:
– À… Mình nhìn nhầm, lại cứ tưởng anh họ của anh Phong gọi!
– Tớ bảo này! Việc cậu nhờ đã thu thập đủ chứng cứ rồi, có muốn tớ xử lý luôn không?
– Không cần đâu, cậu gửi hết qua mail cho tớ là được rồi! Cảm ơn cậu nhé!
– Đáng lẽ định để mai mới gọi cho cậu nhưng sợ cậu cần nên gọi luôn, giờ này có làm phiền cậu và anh Phong không?
– Không phiền đâu! Mới có 11h thôi mà!
– Ừ, vậy tớ gửi qua mail liền đây!
– Cảm ơn nhiều nha!
– Không cần khách sáo đâu!
Diệp Lan tắt máy, giờ này cô lại chẳng quan tâm đến vấn đề trả thù nọ kia nữa mà cô chỉ mong ngóng cuộc gọi của Phong thôi. Nếu anh gọi lại cho cô thì tức là anh còn nhớ tới, cô còn có hy vọng nối lại tình cảm với anh nhưng anh gọi có mỗi cuộc rồi thôi thì cô hết hy vọng thật rồi…
Bên kia Phong đứng ngồi không yên, gọi đi gọi lại thì hết không nghe máy rồi lại tới máy bận khiến anh phát điên, sự lo lắng mỗi lúc hiện rõ thế nhưng sau khi kết nối được tín hiệu với cô thì giở giọng ngay được:
– Cô đang ở đâu?
Diệp Lan mong ngóng cuộc điện thoại này rất nhiều thế nhưng khi nghe anh hỏi một câu khô khốc thì đau lòng muốn khóc, có điều cô không dám thể hiện gì mà phải gắng gượng trả lời:
– Em đang ở khách sạn gần nhà!
– Ai cho cô ra khỏi nhà giờ này? Ai cho phép cô đi hả?
– Thì…Thì anh nói không cần một Hạ Lan thứ hai nên em phải đi chứ ở đó làm gì?
Phong nghe câu trả lời này thì tiếp tục nổi ҟҺùпg lên:
– Tôi nói không cần chứ không cho phép cô ra khỏi nhà rõ chưa? Nhà tôi mất 60 mươi tỷ để mua cô về, cô thích nói đi là đi hả? Ai cho cô đi!
Thà Phong cứ quát nạt cô còn đỡ đau lòng đằng này Phong như hết tình hết nghĩa nhắc lại chuyện cũ khiến lòng cô như bị sát muối, còn đau hơn cả nỗi đau bị người cha ruồng bỏ. Cô không khóc nổi mà chỉ buông một câu:
– Được rồi! Hai mươi phút nữa em sẽ về!
– Nói! Đang ở khách sạn nào?
– Anh yên tâm! Em không bỏ trốn đâu! Em sẽ quay về làm đúng bổn phận của mình!
Diệp Lan tắt máy, cầm túi đồ đi xuống lễ tân trả phòng thì Phong lại gọi tới lần nữa, cô thở dài nhấn nút thì nghe tiếng anh quát to lên:
– Ai cho cô tắt máy hả?
– Em đã nói là hai mươi phút nữa em về mà!
– Nói tên khách sạn cho tôi!
– Em đang bắt xe về!
– Nói!
– Ban Mai!
– Ở yên đấy!
Diệp Lan không biết Tuấn Phong định làm gì nhưng giờ này cô cũng ngồi im ở cửa khách sạn chờ thì lúc sau thấy chiếc xe quen thuộc phóng tới. Phong mặt hằm hằm bước ra không nói năng thì mà chỉ đi đến giằng lấy chiếc túi tгêภ tay cô ném mạnh vào ghế sau rồi lại im lặng ngồi vào ghế lái. Một màn như kịch câm vừa rồi khiến Lan đơ người đứng im không nhúc nhích thì Phong không nhịn được quắc mắt nhìn cô lại quát:
– Cô định để tôi bế lên nữa hả?
Lan lúc này mới ý thức được liền vội vàng mở cửa ghế sau ngồi vào, Phong cũng không nhắc cô lên ghế trước ngồi mà nhấn ga rời đi ngay lập tức. Khi cả hai về tới nhà, Phong không qua phòng đọc sách nữa mà ngủ ở phòng chính của mình, còn cô thì về phòng ngủ cũ.
Phong từ lúc về không nói với cô câu gì mà ℓêп gιườпg nằm luôn, có điều anh không thể ngủ được mà nằm trằn trọc, cầm chiếc điện thoại lên rồi lại đặt xuống mãi sau anh mới soạn một tin gửi đi:
– Cô ngoan ngoãn mà ở lại làm tròn bổn phận của mình, mẹ tôi không được khỏe nếu để bà biết chuyện này khiến bà sốc không chịu được thì cô đừng trách tôi!
– Em biết rồi!
Nói nặng nhẹ với người ta để bản thân bõ tức rồi nhưng sao anh lại không thoải mái thế này, một tuần vừa qua không đêm nào ngủ ngon, lại thêm đêm nay nữa cũng không thể vào giấc khiến Phong bực bội, anh ngồi dậy bật đèn xông ϮιпҺ dầu nhưng có ngửi bao nhiêu lâu thì mắt anh vẫn mở thao láo…
Ôm chiếc gối bên cạnh lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đắp cái chăn cũng toàn là mùi hoa nhài khiến lòng anh đầy mâu thuẫn. Nửa yêu, nửa hận… Hóa ra anh không ngủ được là vì người con gáι ấy chứ không phải là vì điều gì cả… Trách hận người ta thế nhưng vẫn nhớ đến, vẫn lo lắng, quan tâm … Thật nực cười mà… Tuấn Phong ơi… Từ bao giờ mày lại bị lụy tình đến thế này… Cô ta đã lừa gạt mà mày vẫn còn thương, vẫn còn nhớ làm gì…
Phong nằm trằn trọc không thể vào giấc, còn bên kia Diệp Lan cũng thao thức, cô nhớ mùi hương trà của anh, nhớ ʋòпg tay ấm áp ấy, nhớ nụ cười ấy, nhớ giọng nói ấm áp mỗi đêm anh kể chuyện vui cho cô nghe… Thật sự lúc này cô muốn liều mình chạy sang ôm anh ngủ nhưng bước chân xuống giường rồi lại không dám, cuối cùng lại nằm khóc…Chẳng biết khóc bao lâu mà chỉ biết tới khi cô tỉnh dậy đã thấy mặt trời lên cao…
Diệp Lan vội vàng rời giường đi làm vệ sinh cá nhân, sau khi mở cửa sang phòng của Tuấn Phong thì không thấy anh ở đó nữa. Cô đi xuống dưới nhà thì chỉ thấy có mỗi dì Na lúi húi lau dọn trong phòng ăn, cô đi lại chào thì dì Na bỏ chiếc khăn lau ra bàn rồi kéo cô ngồi xuống ghế:
– Có món cháo ngao con thích đây này!
– Con không thấy đói! Dì hay ai ăn đi không để phí ạ!
– Phong nó đi mua từ sớm đấy! Con rất thích ăn món này còn gì?
– Anh ấy đi mua ạ?
– Ừ. Nó còn mua cho con cả mấy hộp dâu tây để trong tủ lạnh kia kìa!
Diệp Lan vui mừng đứng dậy mở tủ lạnh kiểm tra thì đúng là có mấy hộp dâu tây thật, cô lấy ra một hộp rồi ngồi xuống bàn ăn cháo. Tự nhiên thấy ngon miệng gì đâu…
– Dì ơi? Anh Phong đi đâu rồi ạ?
– À… Dì quên nhắc con! Nó bảo con đang ngủ nên không dám gọi, dặn dì nhắn con là nó đi Vĩnh Phúc mấy hôm.
– Đi Vĩnh Phúc ạ?
– Ừ. Có lịch diễn gấp, bên đó người đàn chính gặp tai пα̣п nên Phong phải đến đó hỗ trợ!
– Dì có nghe anh ấy nói khi nào về không ạ?
– Chắc bốn, năm hôm gì đó!
– Vâng, con biết rồi!
Vừa mới vui lên được chút mà khi nghe dì Na thông báo anh đi diễn tận mấy hôm thì lại buồn. Rõ là anh có thể để lại tin nhắn thông báo cho cô nhưng bây giờ đến cả nhắn tin anh cũng lười biếng, có lẽ anh đã rất hận cô. Hóa ra mấy thứ đồ ăn anh mua này cũng là vì không muốn ai trong nhà nghi ngờ tình cảm của hai vợ chồng chứ Phong đã không còn muốn quan tâm cô nữa rồi.
Mặc dù trong lòng buồn là vậy nhưng nhớ tới lời khuyên của Trà My nên cô gắng gượng, còn ở lại đây thì còn cơ hội vẫn là bản thân phải ʇ⚡︎ự cải thiện tình hình…
Cô cầm một quả dâu tây lên chụp lại rồi gửi qua cho anh với lời nhắn:
– Cảm ơn bữa sáng và món tráng miệng! Em rất thích!
Phong đi được nửa đường thì nhận được tin nhắn của vợ gửi đến, đọc dòng tin nhắn rõ là khóe miệng có ý cười nhưng cái tay lại soạn tin một tin khó chịu gửi đi:
– Là tôi không muốn ai trong nhà phát hiện ra mối quαп Һệ xấu của tôi và cô!
– Dù sao vẫn cảm ơn anh!
– Khỏi cần!
– Chúc anh đi đường may mắn! Hoàn thành tốt buổi biểu diễn nhé!
Cả hai sau tin nhắn đó thì dừng lại nhưng trong lòng lại không còn khó chịu như hôm trước nữa. Đến tối Phong lại chọn đúng bữa ăn mà gọi điện cho cô, Diệp Lan hơi bất ngờ nhưng vẫn bật màn hình lên nhận điện thoại của chồng:
– Em đây ạ!
– Cả nhà đang ăn cơm à?
– Vâng. Anh đã ăn chưa ạ?
– Anh chuẩn bị! Em ăn nhiều vào, không được ăn kiểu giảm cân đâu đó! Năm hôm nữa anh về em mà gầy đi lạng nào thì anh phạt đấy!
– Vâng, anh yên tâm!
– Thôi, cả nhà ăn cơm đi, anh cũng đi ăn đây!
– Vâng.
Trà My thấy vợ chồng chị dâu nói chuyện ngọt ngào lại thì mừng húm, kết thúc bữa hai người lại kéo nhau ra vườn tâm sự thì Diệp Lan bảo chỉ là anh Phong đang diễn cho cả nhà thôi chứ hai người còn tệ hơn lúc trước. Cô kể cho Trà My nghe vụ đêm hôm trước thì Trà My hét lên:
– Cái gì? Anh Phong bảo là không cần chị nữa á?
– Ừ! Cái câu không cần cô Hạ Lan thứ hai mà nghe như sát muối ấy, thực sự là rất đau lòng!
– Sao ʇ⚡︎ự nhiên lại thế?
– Không biết, cảm giác như Phong không còn tin tưởng chị nữa, anh ấy căm ghét đến độ giờ còn không muốn nói lịch đi diễn của anh cho chị biết.
– Cái ông này làm làm sao vậy? Có mỗi chuyện đó mà cũng giận dai, ừ thì cứ coi là có chút lợi dụng đi thì đã sao, cái cốt lõi là phải nghĩ đến những việc mà chị đã thật tâm làm trong bốn năm qua chứ! Em phải bảo với lão Huy để anh em họ nói với nhau!
– Đừng! Để từ từ xem đã! Nói gì cũng là do chị làm sai nên để chị ʇ⚡︎ự tháo gỡ, nếu không được thì phiền hai người sau!
– Được rồi! Theo em là cứ phải mặt dày lên nhé! Đừng có ủy mị, đôi lúc ủy mị thì tốt nhưng đôi lúc mặt dày cũng hiệu quả đấy!
– Biết rồi! Chị sẽ thử ngay!
– …
Hai người nói chuyện xong thì chia tay lên phòng đi ngủ nhưng khi đến lối rẽ về phòng thì Trà My vỗ vai Diệp Lan cái đốp khiến cô giật mình:
– Ui… Sao thế?
– Này! Ông Phong chắc chắn là đang giận dỗi thôi chứ không phải ghét chị đâu!
– Là sao?
– Bề ngoài tỏ vẻ không cần chị, không muốn nói cho chị việc đi diễn, không muốn nói lời quan tâm nhưng lúc ăn cơm gọi về thì đã bóng gió nhắn cho chị biết là anh ấy đi năm ngày rồi về đó!
– Có vậy à?
– Ô… Cái bà này! Em còn nghe rõ cơ mà! Đây em đọc nguyên văn câu nói đó cho chị nghe lại nhé! “Em ăn nhiều vào, không được ăn kiểu giảm cân đâu, năm hôm nữa anh về mà em gầy đi lạng nào thì anh phạt đấy!”
– …!!!