Người chồng mù – Chương 30

Tác giả: Hạ Long

Nói là vậy nhưng thực lòng Diệp Lan vẫn không dám nghĩ tới việc Phong sẽ tha thứ cho cô. Ôm cái điện thoại trong lòng, nửa muốn gọi nửa không dám, sau một hồi đắn đo cuối cùng cô quyết định làm theo lời khuyên của My là phải mặt dày lên.

Diệp Lan bấm số của chồng gọi cơ mà phải đợi tới ba hồi chuông thì anh mới bắt máy, nghe giọng lạnh nhạt của Phong mà tιм cô nhức nhối nhưng lỗi là tại mình nên cô vẫn kiên trì mềm mỏng:

– Anh chuẩn bị ngủ chưa?

– Gọi tôi có việc gì?

– Em chỉ muốn biết ngày hôm nay anh đi diễn có mệt không thôi?

– Liên quan tới cô không?

– Em…

Thấy Phong có vẻ muốn tắt máy thì Lan vội vàng trả lời:

– Có liên quan!

– Liên quan gì?

– Em vẫn là vợ hợp pháp của anh!

– …!!!

– Phong! Đừng giận em nữa được không?

Cái giọng mềm mại ngọt ngào này luôn khiến anh đổ gục và ngay lúc này khi tâm tư còn đang giận hờn thì cũng bị làm cho tan chảy nhưng Phong vẫn cứng miệng nói khó nghe với vợ:

– Đừng có nói lảm nhảm nữa, tôi không muốn nghe!

– Phong…

– Ngủ đi!

Diệp Lan bị Phong từ chối nói chuyện thì tủi thân tắt máy, nước mắt ngắn dài nhìn về phía phòng ngủ của anh, rồi đôi chân lặng lẽ hướng chiếc giường chung của hai vợ chồng trước đó từng nằm. Cô muốn ôm chiếc gối của anh, ngửi mùi thơm hương trà của anh để vơi bớt đi nỗi nhớ nhung trong lòng…

Bên kia Phong cũng trầm lặng nỗi lòng, nửa muốn nói những lời ngọt ngào như trước đó, nửa vì cái tôi cá nhân mà cuối cùng lại ʇ⚡︎ự kiềm chế cảm xúc của mình xuống. Nhưng khổ nỗi mọi khi có giận dỗi cũng là ở nhà, ra vào vẫn được nhìn thấy nhau nhưng giờ này thì một mình ôm gối ở một nơi xa, cái tay cầm điện thoại nhấc lên đặt xuống một hồi lại kiếm cớ nhắn tin:

– Cấm cô bén mảng tới địa phận của tôi!

Diệp Lan đang nằm hít hà mùi thơm của chồng từ chiếc gối thì giật mình vì tiếng tin nhắn, cô đọc cái tin mà tủi thân hơn cả lúc trước nhưng nghĩ chồng không biết là mình đang nằm tгêภ giường của anh đâu nên cô cũng mặc kệ mà trả lời:

– Em không thèm!

– Để tôi phát hiện ra cô chiếm chỗ của tôi thì đừng có trách!

– Em đang ngủ ở phòng của mình rồi nên anh khỏi lo!

– Cô dám sai lời tôi cho người bắt chuột thả vào phòng đó!

– Anh cứ bắt thả đi, em không có ngủ bên đó!

Diệp Lan bực mình không thèm nhắn nữa, còn Phong nhắn những lời khó khăn rồi càng không thấy thoải mái chút nào, tâm trạng mâu thuẫn khiến anh thật sự khó chịu nhưng cuối cùng vẫn chọn cách im lặng để dằn vặt bản thân cả đêm…

Ngày hôm sau Phong bận rộn chuẩn bị cho buổi biểu diễn, ở nhà Diệp Lan cũng xem lại một số tài liệu mà Khải đã gửi cho cô, khi xem xong cô không chần chừ mà điện thoại hẹn gặp ông Đặng Chu.

Đến điểm hẹn, Diệp Lan không ʋòпg vo mà nói với ông ta ngay:

– Ông có muốn rút khỏi dự án KaTan một cách an toàn không?

– Ý mày là sao?

– Tôi sẽ giúp ông!

Ông ta nghe câu này thì nhìn chằm chằm Lan kiểu dò xét rồi lại cười ha hả…

– Hôm trước mày còn muốn tao cá ૮.ɦ.ế.ƭ lưới rách cơ mà, sao nay lại đổi ý nhanh vậy?

– Đúng là trước đó tôi muốn ông phải ૮.ɦ.ế.ƭ nhưng giờ tôi đổi ý, hai bên đều có lợi, ông có muốn trao đổi không?

Biết Diệp Lan bây giờ không còn dễ bảo như trước đây nên ông ta cũng thức thời lắm, với hôm trước là trong cơn tức giận thì găng lên thôi chứ chiến ᵭấu đến cùng chưa chắc bản thân đã thắng được nên sau khi suy nghĩ thì ông ta hỏi cô:

– Điều kiện là gì?

– Đưa tất cả giấy tờ liên quan tới hợp đồng mua bán tôi, rồi hình ảnh chụp lại làm bằng chứng, tất cả giao hết cho tôi, đổi lại tôi giúp ông rút khỏi dự án này một cách an toàn.

– Làm sao tao tin được?

– Ông thấy tôi nói là làm được mà đúng không nên đừng hỏi câu vô nghĩa đó! Hẹn ngày mốt cùng giờ này ở đây tôi sẽ trả lời ông nhưng ông mà không làm được việc tôi yêu cầu thì ông không thoát khỏi ʋòпg lao lý đâu!

– …

Diệp Lan nói xong thì đứng dậy rời đi nhưng để chắc chắn hơn cô lại quay lại nói nhỏ với ông ta:

– Nhất định phải làm cho trọn vẹn nếu không ông sẽ hối hận đấy! Tôi không nói suông đâu! Từng này tuổi rồi chắc ông không muốn mình ăn cơm nhà nước đâu nhỉ?

Nghe giọng điệu đanh thép của Diệp Lan khiến ông ta có chút giật mình, không dám một phút chậm trễ mà vội phi xe về nhà bàn bạc với vợ.

Bà Thu Liễu sau khi nghe xong câu chuyện của chồng kể thì sừng cồ lên:

– Mẹ kiếp! Con ranh láo toét! Nó dám ra điều kiện cho ông ư?

– Thế bà muốn tôi vào tù à? Nó giờ có cả nhà chồng chống lưng không dễ ЬắϮ пα̣t như trước nữa đâu. Chồng nó hôm trước còn cảnh cáo tôi đấy!

– Có mỗi quân át chủ bài giờ đưa cho nó thì sau này còn hòng nhờ gì nữa!

– Bà cứ đưa hết cho nó đi, rồi sau này tính sau chứ không thỏa hiệp thì phải đền một đống tiền rồi đến nhà cũng không còn để ở đâu.

– Mẹ nhà nó! Chưa kịp kiếm thêm được đồng nào thì dẫm phải ρhâп thế này!

– Bà đem hết giấy tờ liên quan rồi cả video, hình ảnh hết cho tôi, tôi chuyển cho xong đi!

Bà Thu Liễu không muốn nhưng cũng phải chuyển cái video bà quay được và cái ảnh bà chụp lại hôm đó sang cho chồng thì ông Chu ngạc nhiên hỏi:

– Không có giấy tờ mà chỉ có mỗi thế này thôi à?

– Ừ, hôm đó bà ta thu lại hết giấy tờ luôn rồi, tôi nhận được tiền thì đưa hết chứ thèm giữ cái giấy đó làm gì, chỉ là lúc đó ʇ⚡︎ự dưng muốn quay lại phòng hờ vậy thôi!

– Có mỗi cái bằng chứng quay lại video với cái ảnh chụp thế này mà bà dám hoạnh họe rồi làm lớn chuyện thì tôi nể bà quá đấy! Cái này tung ra mà người ta lật lại thì người mất mặt là mẹ con bà đó!

– Video không rõ đang làm hợp đồng gì nhưng ảnh chụp lại giấy tờ thì rõ mà!

– Bà có bị ngáo không? Giấy tờ bây giờ ʇ⚡︎ự làm đầy ra, dấu má không có, không ai làm chứng, có điên mới tin bà, mà nhà nó giàu thế nó kiện lại Ϯộι ʋu ҟҺốпg, phỉ báng, bôi nhọ thì chỉ có nước đi tù nhé! Không biết khôn ngoan để đâu hết nữa!

– Ông… Ông dám nói tôi thế hả?

– Tôi nói bà đó! Ngu ngốc!

– Ông…

Thấy điều kiện trao đổi bất lợi cho mình thì ông Đặng Chu bắt đầu rối rắm, chưa biết nên tìm cách gì cho hợp lý thì lại nhận được thông báo từ ông Đông gửi tới. Đọc đến đâu chân tay ông ta rụng rời tới đó, mồ hôi toát ra đầm đìa ngồi phịch xuống ghế thì bà Liễu vội vã hỏi::

– Ông… Ông sao thế?

– Bên thằng cha Đông vừa gửi thông báo, nhắc tôi cho tiến ħàɲħ ħạng mục gấp nếu không bên ông ta sẽ phạt vì Ϯộι làm chậm trễ thời hạn bàn giao!

– Bây giờ phải làm sao?

– Hết tiền vốn rồi! Lấy tiền đâu mà bỏ vào nữa mà hoàn thiện. Bà… Bà xem vay anh em họ hàng nhà bà đi! Tôi hết cách rồi!

– Ông Điên à? Tôi vay đâu được!

Bà Liễu làm sao dám đi vay anh em họ hàng nữa bởi số tiền vay cũ đi ᵭάпҺ bạc thua còn chưa trả hết nợ cơ mà. Bà ta nêu đủ lí do để thoái thác thì ông ta điên tiết mắng ầm lên:

– Cứ lúc nước sôi lửa bỏng thì bà không giúp được gì, đúng là vô dụng!

– Ông dám mắng tôi à? Ông có cơ ngơi như ngày hôm nay chẳng phải nhờ cả vào nhà tôi sao? Chứ đời ông gắn với con khố rách áo ôm kia thì đến giờ mở mặt được chắc.

– Mỗi lần nói là nhắc lại chuyện cũ, số tiền ngày đó nếu không có tôi biết làm ăn thì có mà hết lâu rồi!

– Ông…

– Không nghĩ cách thì ૮.ɦ.ế.ƭ cả lũ đây này!

Bà Liễu thấy vậy thì đιêи ¢υồиɢ mắng cҺửι chồng nhưng ông ta giờ này cũng hết kiên nhẫn mà bốp chát lại, có điều hai con người đó có cắn cẩu nhau thì cũng không tìm ra cách giải quyết, cuối cùng ông ta dừng cuộc cãi vã lại mà lấy máy gọi cho Diệp Lan. Sau khi kết nối được tín hiệu thì ông ta vội vàng nói vào vấn đề chính luôn:

– Tao có đủ bằng chứng bây giờ nhưng mày gọi ngay cho ông Đông để ҳάc nhận đi!

– Sao vội vàng thế?

– Không cần biết nhiều, gọi điện luôn để ông ta khỏi giục tao!

– Được! Nhưng tôi cần một nhà ba người ông đến gặp tôi, thiếu một người tôi không thỏa hiệp!

– Được! Cả nhà tao sẽ đến!

Diệp Lan một mặt thỏa thuận, một mặt liên hệ với chú chồng, sau khi lấy được giấy ҳάc nhận thì cô bắt đầu đi tới điểm hẹn. Lần này cô không đi một mình mà tới cùng với ba vệ sĩ được Khải thuê giúp, chồng cô nói đúng, chiến ᵭấu thì phải có đồng đội và lần này cô nhất định khiến bọn họ phải trả giá.

Khi cô đến nơi đã thấy một nhà ba người nhà ông ta đợi sẵn, có vẻ họ rất nóng vội, cô nhếch mép nở nụ cười khinh bỉ rồi tiến lại gần lên tiếng:

– Thứ tôi cần đâu?

– Giấy ҳάc nhận hủy hợp đồng không kiện cáo đâu, đưa ra thì tao mới tin!

Diệp Lan đẩy tập hồ sơ có chữ ký của chú chồng cùng con dấu đỏ đã đóng sẵn để lên bàn:

– Tôi làm việc luôn giữ lời hứa! Thứ ông muốn đã có, còn thứ tôi cần đâu?

Ông ta nhìn thấy giấy tờ đầy đủ thì bỏ chiếc điện thoại có chưa đoạn video đưa ra thì Diệp Lan gõ gõ xuống bàn hỏi:

– Giấy tờ đâu?

– Giấy tờ đã hủy trước đó, chỉ còn video và hình ảnh này thôi!

– Chỉ có vậy?

– Đúng!

– Ông đùa tôi à?

– Mọi thứ còn lại đều ở đây! Giấy tờ tao đã giúp mày hủy hết rồi!

Diệp Lan nghe vậy thì cười khẩy rồi nói tiếp:

– Chỉ có thế này mà muốn trao đổi với tôi sao?

– Video, hình ảnh đầy đủ thế này cũng khiến nhà chồng mày bẽ mặt rồi!

– Được! Vậy thì bỏ tất cả ba cái điện thoại của mấy người nữa ra đây!

– Sao phải vậy?

– Không nói nhiều! Bỏ hết ra!

Ông ta muốn nhanh lấy được giấy ҳάc nhận nên vội nhắc vợ con bỏ hết điện thoại ra thì Diệp Lan ra hiệu cho hai vệ sĩ ᵭ.ậ..℘ nát nó ngay trước mặt thì ông ta hét lên:

– Mày… Mày dám ᵭ.ậ..℘ đồ tao sẽ kiện!

– Ông định kiện ai? Con kiến kiện củ khoai à? Trong phòng riêng này không có camera, ông lấy đâu ra bằng chứng kiện hả?

– Con khốn!

Ông ta định giơ taγ tάt cô thì vệ sĩ đứng bên cạnh đẩy mạnh một cái khiến ông ta ngã rúi rụi, hai mẹ con bà ta thấy cảnh này thì cũng hét toáng lên nhưng hai vệ sĩ kia đã đưa con dao ra trước mặt dọa khiến hai mẹ con bà ta sợ hãï đứng rúm ró vào góc phòng. Diệp Lan nhìn cảnh này thì cười lớn nói:

– Các người không phục đúng không?

– Con ranh… mày…

– Có mỗi thứ này mà dám đe dọa tôi à? Các người cũng ʇ⚡︎ự tung ʇ⚡︎ự tác quá rồi đấy! Tôi sẽ cho các người sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ!

– Con mất dạy! Đồ con bất hiếu!

– Ông cҺửι tôi hay là đang cҺửι chính mình? Các người sống ác với mẹ tôi, hãm hại mẹ tôi ૮.ɦ.ế.ƭ một cách tức tưởi, đã thế còn không sám hối mà nhẫn tâm đối xử với tôi tệ bạc, coi tôi là thứ công cụ để các người lợi dụng, bòn rút… Nhưng nay thì hết thời rồi, tôi sẽ khiến các người phải trả giá, tôi sẽ khiến các người ૮.ɦ.ế.ƭ từ từ để cảm nhận nỗi đau đã gây ra cho mẹ và tôi.

– Con khốn…

Ông ta gào lên nhưng Diệp Lan chỉ buông nhạt một câu:

– Tôi có khốn пα̣п cũng không bằng một phần nhỏ của các người đâu! Hai mẹ con bà chuẩn bị ra đường ăn mày đi! Sống kiếp nghèo đói lang thang mưu sinh để thấm hết cảnh khổ của người khác, còn ông thì chuẩn bị vào ăn cơm nhà nước để có thời gian sám hối những việc ác đã làm.

Diệp Lan nói rồi mở cửa rời đi nhưng hai vợ chồng ông ta lúc này như con chó điên chạy theo sau muốn ăn thua với cô thì bị mấy người vệ sĩ kéo lại, Diệp Lan nhìn họ bằng ánh mắt đầy ċăm hận mà thốt lên:

– Tôi không có đủ bằng chứng các người hại mẹ tôi vì chuyện đã quá lâu rồi, với tôi thật tâm cũng không muốn người ta động chạm vào phần mộ của mẹ khi bà đã yên nghỉ nhưng tôi có bằng chứng công ty của ông trốn thuế, bằng chứng bà vợ giỏi của ông đi ᵭάпҺ bạc nợ đến con số khổng lồ, còn con gáι ông làm gáι cao cấp giải từ Bắc – Trung – Nam, lại thêm cái hạng mục dở dang kia… Từng đó thôi cũng đủ khiến các người không thể ngóc đầu lên nổi rồi…

Nghe tới đây cả nhà ba người bọn họ ngã quỵ xuống, lúc này hai vợ chồng ông ta mới biết sợ hãï mà vội vàng ôm chân cô van xin nhưng Diệp Lan đã không còn có chút tình cảm nào với loại người ác ᵭộc, ích kỷ này nên cô hất mạnh họ ra rồi rời đi dứt khoát. Ác giả ác báo đó là luật ʇ⚡︎ự nhiên, cô dẫu cho bị người đời sỉ ทɦụ☪, lên án ép bố đẻ vào tù thì cô vẫn làm đến cùng để giúp cho linh hồn người mẹ đã khuất của cô được yên nghỉ nơi suối vàng.

***

Sau khi kết thúc buổi biểu diễn thì Phong trở lại khách sạn nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay bận rộn nên anh chưa có gọi điện về nhà hỏi han mọi người được. Nói là hỏi han cả nhà chứ thực chất là hỏi thăm người ta thôi nhưng chỉ vì ʇ⚡︎ự ái mà còn lấn cấn nhưng cuối cùng vẫn là không có quyết tâm cao nên đã lấy máy gọi cho dì Na.

Điện thoại kết nối Phong liền lấy lí do hợp lý để hỏi:

– Dì ơi, máy của vợ con gọi không được, cô ấy đi đâu vậy dì?

– Vợ con ở tгêภ phòng mà! Buổi chiều đi đâu về kêu mệt nên nhắn dì để cho nó ngủ, lúc nào dậy thì ăn tối sau, chắc nó ngủ nên tắt máy đó!

– Giờ này mà chưa ăn tối ạ?

– Ừ, dì sợ mất giấc ngủ cũng không nỡ gọi!

– Dì… Dì lên phòng gọi vợ con xuống ăn đi, gần chín giờ rồi!

– Ừ, để dì lên gọi nó!

Trong lúc chờ dì Na gọi cho vợ thì Phong gọi điện qua cho em trai, sau hai hồi chuông chờ đợi thì Tuấn Huy đã nghe máy của anh:

– Em nghe đây!

– Chuyện của ông ta em làm tới đâu rồi?

– Em tính cho ông ta đi tù nhưng không hiểu sao hôm nay chị Lan lại tới nhờ chú Đông tha cho ông ta!

– Em có biết chiều nay cô ấy đi gặp ai không?

– Em không chắc lắm nhưng em nghĩ sau khi lấy giấy ҳάc nhận ở chỗ chú Đông thì có lẽ là đi gặp ông Chu. Anh à! Nếu chị ấy muốn tha cho ông ta thì chúng ta cứ phối hợp đi! Nhà mình thiệt một chút cũng không hề gì đâu.

Tuấn Phong nghe em trai nói tới đó thì im lặng một lúc rồi mới nói tiếp:

– Không phải rồi!

– Anh nói gì cơ?

– Không phải cô ấy muốn tha cho ông ta đâu. Mối thù ɠ-ί-ế-τ mẹ sao có thể nói tha là tha chứ?

– Là sao? Em không hiểu!

– Chính ông ta và bà Liễu đã hại mẹ cô ấy đến ૮.ɦ.ế.ƭ nên anh chắc chắn cô ấy không thể tha cho họ. Em cũng biết chuyện vừa xảy ra, cô ấy bất chấp mọi thứ mà ép họ vào đường cùng nhưng bây giờ lại xin tha thì không phải đơn giản đâu.

Tuấn Huy thật lòng không trách Diệp Lan lợi dụng tình cảm của cả nhà bởi vì anh nhận ra những chuyện mà người chị dâu này đã làm cho gia đình hoàn toàn xuất phát từ tâm mà ra. Nếu có phải lợi dụng cũng là tình huống bất đắc dĩ, tuy nhiên đó là về phía anh, còn đối với tình cảm của anh trai là tình yêu nên ít nhiều sẽ bị tổn thương nên Huy cũng rất thông cảm…

– Em biết anh bị tổn thương nhưng có lẽ chị ấy có nỗi khổ riêng, anh đừng trách chị ấy nữa! Những gì chị ấy đã làm cho gia đình mình, cho anh rất nhiều, anh biết rõ mà đúng không? Chị ấy không phải con người thủ đoạn đâu.

– Anh không còn trách, không còn giận, cũng không cho rằng cô ấy là người thủ đoạn mà thực sự bây giờ anh rất lo lắng.

– Ý anh là…

– Là cô ấy không muốn ông ta dây dưa tới nhà mình, sợ rằng kiện cáo thì xã hội sẽ lên án thông gia chèn ép nhau vào chỗ ૮.ɦ.ế.ƭ nên lần nữa mới không cần mặt mũi mà xin chú Đông ҳάc nhận cho ông ta rút khỏi hạng mục an toàn, chắc chắn cô ấy đã tìm cách khác!

– Vậy bây giờ anh tính làm sao?

– Em cho người điều tra đi! Không được để cô ấy làm gì hại tới bản thân!

– Em biết rồi!

Phong ngồi trầm ngâm nghĩ về mọi việc đã xảy ra, trong suốt quãng thời gian khó khăn nhất của anh đều có bóng dáng người con gáι bé nhỏ ấy, chính cô đã vực anh dậy từ vũng bùn lầy cho đến khi anh có lại được tất cả thì cô ấy vẫn cứ là một Diệp Lan kiên cường và tốt bụng. Chưa bao giờ đòi hỏi, cũng chưa bao giờ khiến anh phải thất vọng… Vẫn là cô luôn biết nghĩ và muốn hy sinh cho người khác nhưng chính suy nghĩ ấu trĩ và bốc đồng của anh khiến cô bị tổn thương. Tình cảm những năm qua cô đối với anh chân thành là thế nhưng anh lại vì một tình huống vô tình lại không suy nghĩ sâu xa đã vội khép Ϯộι cho cô… “Tuấn Phong à! Mày đúng là không hề xứng đáng với tình yêu của cô ấy dành cho mày!”

Đúng lúc tâm trạng bộn bề, day dứt thì tiếng chuông điện thoại vang lên kéo anh về hiện thực, nhìn số của dì Na gọi gới Phong vội vàng bắt máy:

– Con nghe đây!

– Vợ con dậy rồi nhưng trông có vẻ mệt mỏi lắm!

– Dì giúp con nấu thứ gì dễ ăn cho cô ấy với ạ!

– Yên tâm! Dì đang nấu ít súp cho vợ con rồi!

– Vâng, con cảm ơn dì!

Tuấn Phong kết thúc cuộc nói chuyện với dì Na thì ngay lập tức gọi tới cho Diệp Lan, thấy tín hiệu được kết nối thì Phong chủ động nói trước, có điều giọng điệu vẫn chưa được tình cảm ʇ⚡︎ự nhiên lắm:

– Mệt mỏi thì nói dì Na một tiếng, em nằm lì cả buổi như vậy ai lại nghĩ tôi và em có vấn đề đấy!

– Anh có che đậy giỏi tới đâu thì gần ngày cưới cũng lộ thôi!

– Không nói nữa! Em dậy ăn uống đi!

– Em dậy rồi!

– À… Chuyện của ông Chu em không được ʇ⚡︎ự ý làm gì đâu đấy! Tôi đã hứa giúp em trả thù thì sẽ giữ lời!

– Không cần đâu! Em ʇ⚡︎ự có cách giải quyết!

Nghe tới đây Phong đã đoán đúng những gì mình nghĩ nên vội ngăn cả cô:

– Em không được ʇ⚡︎ự ý làm gì hết! Nếu em không nghe lời thì đừng có trách tôi!

– Cảm ơn lòng tốt của anh nhưng từ giờ về sau em và anh chỉ là tạm bợ nên không cần anh nhọc tâm nữa!

– Em vừa nói gì?

Tuấn Phong sợ mình nghe nhầm nên gặng hỏi lại:

– Em nói chúng ta làm sao?

– Chúng ta cũng nên vạch rõ ranh giới như anh muốn đi! Việc của riêng em ʇ⚡︎ự em sẽ xử lý!

– Diệp Lan!

– Em hơi mệt, em đi ăn chút gì đây!

– …!!!

Diệp Lan tắt máy, nhìn tập hồ sơ có đóng dấu đỏ của bên KaTan thì mỉm cười, coi như cô đã không còn liên quan tới nhà anh nữa rồi, ông ta cũng không có gì liên quan tới nữa. Từ giờ cô chính thức lấy danh nghĩa của người ngoài mà chiến ᵭấu với ông ta và bà mẹ kế ᵭộc ác…

P/s: Ở bên ngoài e Hạ Long xin phép “tạm dừng” tại chương 30 ạ! HL biết còn nhiều khúc mắc chưa được giải quyết triệt để như chuyện vợ chồng DL và P sẽ ntn? DL liệu có chọn trả thù gia đình người bố đẻ tiếp không hay là cô chọn sự bình yên … Rồi còn bà mẹ của Hạ Lan có nhân cô hội mà trả thù vợ chồng cô lúc này hay không???? Tất cả những vấn đề còn dở dang sẽ được Hạ Long trả lời hết trong 5 Ngoại Truyện nhé…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *