Đợi Tuấn Phong mặc quần áo xong thì cô chủ động đi lại đưa anh xuống dưới nhà, nhìn thấy bố mẹ chồng và em chồng đã ngồi vào bàn ăn thì cô cúi đầu lên tiếng:
– Con xin lỗi đã để bố mẹ và chú Huy chờ cơm ạ!
– Mọi người cũng vừa mới xuống, hai đứa ngồi đi!
– Vâng ạ!
Diệp Lan đỡ Tuấn Phong ngồi trước, sau đó cô cũng ngồi xuống bên cạnh! Cô mời bố mẹ chồng rồi quay qua hỏi Phong:
– Anh thích món nào để em lấy cho?
– Anh thích ăn mực nhồi nấm hương, gà chiên nước mắm, cá song hấp…
Tuấn Huy biết anh trai mình cố tình làm khó Diệp Lan vì những món anh ấy vừa đọc làm gì có tгêภ bàn ăn nhưng cậu cũng chỉ có thể ngồi im không lên tiếng chờ phản ứng của người chị dâu mới này, có điều chưa đợi được câu trả lời thì mẹ cậu đã đỡ cho người ta:
– Tuấn Phong! Con thích ăn mấy món đó sao không nói trước, hôm nay dì Na nấu mấy món khác, con chịu khó ăn tạm đi!
– Nhưng con muốn ăn bây giờ, từ hôm qua con chưa ăn được nhiều, nếu phải nhịn nữa con sợ không có sức khỏe mà sinh cháu cho mẹ đâu!
Bà Diễm Lệ có hơi bất ngờ về câu nói của con trai, rất nhiều cô gáι đưa về đây rồi nhưng chưa hết một ngày đã ҳάch hành lý ra đi, vậy mà đối với cô gáι nhỏ này thì thái độ của con trai khác hẳn, chịu cho cô ngồi cùng, ở cùng, và giờ là còn nói muốn sinh con nữa thì bà vui vẻ lắm…
– Để mẹ bảo dì Na làm ngay cho con!
– Để Diệp Lan làm thì con mới ăn, người khác làm con không ăn đâu!
Bà Diễm Lệ nhìn Diệp Lan có vẻ ái ngại, nói gì thì giờ này đang ăn mà bảo cô đi làm thay việc của người làm thì có vẻ thiệt thòi cho cô quá, mà chả biết cô con dâu nhỏ này có biết nấu nướng gì không nữa, bà còn đang ρhâп vân chưa biết nên làm sao thì Diệp Lan lễ phép đứng lên:
– Bố mẹ với chú Huy cứ ăn cơm trước! Để con đi nấu đồ cho anh Tuấn Phong ạ!
– Con làm được chứ?
– Dạ, có gì con sẽ hỏi dì Na thưa mẹ!
– Ờ…vậy con chịu khó chút nha!
– Dạ, không có gì đâu ạ! Anh ấy ăn ngon miệng là được!
Bà Diễm Lệ cẩn thận nhắc người làm giúp cô rồi ba người ăn cơm trước nhưng Tuấn Phong đúng là có ý làm khó Diệp Lan nên chỉ một lúc sau là anh cầm đũa bát lên bắt đầu ăn cơm. Bà Diễm Lệ nhìn vậy thì nhắc con trai:
– Con đòi ăn mấy món kia mà giờ lại ăn cơm là sao?
– Con đói, đợi lâu không nhịn được ạ!
– …
Bà Lệ không nhận ra sự tai quái của con trai chứ ông Tuấn Nghiêm thì nhận thấy rõ, vốn đã không coi chuyện này đi đến đâu nên từ sáng giờ ông không tham gia điều gì, vẫn lặng im quan sát nhưng đến giờ này cũng phải nói vài lời:
– Bố thấy con là đang làm khó người ta đấy!
– Sao bố lại nói thế?
– Con vốn là cố ý làm khó con bé!
Chưa đến một ngày mà ngay đến cả người khó tính như bố anh cũng bị cô gáι nhỏ này thu phục, mấy lần trước những người mẹ đưa về, không ở được thì đi nhưng chưa bao giờ ông nói một lời bênh vực, thế mà cô gáι này thì hết mẹ anh cho một danh phận, lại thêm bố anh nói giúp thì đúng là xuất sắc đấy, như vậy thì dễ gì anh bỏ qua… Muốn vào chỗ ૮.ɦ.ế.ƭ thì anh đây cho toại nguyện luôn…
– Bố! Nghe bố nói thế mẹ lại tưởng con xấu tính thật đấy! Thôi, con không ăn nữa, con đợi Diệp Lan nấu xong thì ăn!
Ông Tuấn Nghiêm thở dài không nói mà im lặng tiếp tục ăn nhưng bà Diễm Lệ thì có vẻ vui hơn, càng thấy quyết định chọn Diệp Lan làm vợ con trai là đúng đắn:
– Ừ, thế mới phải chứ! Để mẹ ngó vào trong bếp xem Diệp Lan làm tới đâu rồi!
Bà Diễm Lệ buông bát đi vào phòng bếp thì thấy con dâu tay thoăn thoắt làm đồ rất đâu vào đó, bà nhìn sang dì Na thì nhận được cái gật đầu đầy ưng ý khiến bà mừng lắm, bà mỉm cười hài lòng quay trở lại bàn ăn nói với Tuấn Phong:
– Con nhất định sẽ rất hài lòng về món con bé nấu đấy!
– Nhìn ngon mắt thế hả mẹ?
– Ừ! Đảm bảo ngon!
– Vậy con phải ăn nhiều rồi!
Tuấn Phong vẻ mặt thì cười nói vậy chứ trong bụng thì bắt đầu toan tính, nghe mẹ mình khen thế thì quả là không làm khó cô ta về mặt này được rồi. Ngồi thêm một lúc nữa thì thấy đồ ăn bắt đầu đem ra…
Ba người kia đã ăn xong rồi nhưng ai cũng chưa đứng dậy ngay mà cố nán lại đợi đồ ăn của Diệp Lan. Ông Nghiêm mọi ngày chả để ý những việc cỏn con này nhưng bữa nay cũng kiên trì ở lại để ᵭάпҺ giá. Khi món ăn cuối cùng được đưa ra thì Diệp Lan lên tiếng:
– Bố mẹ và chú Huy cũng dùng thử đi ạ!
– Ờ…ờ…Con cũng ngồi xuống đi!
– Dạ, con mời bố mẹ ạ!
Diệp Lan cũng không quên quan tâm tên chồng sắp cưới khó tính kia:
– Anh ăn món nào trước để em lấy giúp?
– Món nào cũng được!
– Cá còn nóng, anh ăn trước nhé!
Diệp Lan gắp miếng cá vào bát cho Tuấn Phong thì anh cũng miễn cưỡng đưa lên miệng, cứ tưởng sẽ tìm được sai sót gì đó để làm khó tiếp thì anh phải im bặt vì vị ngọt vừa của cá, ăn tiếp món mực cô gắp thì cũng không nói được gì thêm và những món tiếp theo anh vẫn im lặng mà hưởng thụ…Cuối cùng chỉ có thể lẩm nhẩm trong bụng: “Không ngờ cô cũng nấu ăn giỏi đấy…”
Tuấn Phong không làm khó tiếp được nên đành tìm thời cơ khác, anh ngồi im ăn tiếp thì mẹ và Huy cứ tấm tắc khen hết lời, đến bố anh cũng không ngoại lệ mà buông lời khen ngợi:
– Chà! Diệp Lan nấu ăn khá quá nhỉ?
– Dạ, con cảm ơn bố ạ! Mọi người ăn ngon miệng là con vui rồi!
– Rất ngon! Gia vị vừa phải, màu cũng hấp dẫn!
Bà Diễm Lệ phấn khích quá mà không quên khen sự lựa chọn của mình:
– Ông thấy tôi chọn con dâu có chuẩn không? Không những ngoan ngoãn, lễ phép mà còn đảm việc nhà nữa. Sắp tới con dâu tôi còn thi đại học, tôi xem qua rồi, thành tích học tập cấp ba rất tốt, kiểu gì cũng đỗ đại học danh tiếng cho coi.
– Ô… Vậy thì tốt quá rồi!Thôi, cả nhà ăn tiếp đi! Tôi no rồi!
– Tôi muốn ăn nữa mà bụng cũng no quá! Tôi với ông ra ngoài đi dạo đi! Tuấn Huy? Con ăn no chưa?
– Dạ, con cũng no rồi mẹ! Con cũng đi có việc đây ạ!
Thế là ba người bảo nhau rời bàn ăn, còn lại hai người, Tuấn Phong cũng không cần diễn nữa mà bỏ đũa xuống:
– Cô đúng là biết cách lấy lòng người nhà tôi nhỉ? Còn được bố mẹ tôi đồng ý cho đi học tiếp cơ đấy!
– Tôi không lấy lòng, là những việc tôi có khả năng làm thôi!
– Đừng có ʇ⚡︎ự kiêu quá! Lấy ít canh cho tôi đi!
– Vâng.
Diệp Lan lấy canh cho Tuấn Phong rồi tiếp tục ăn, cô biết nếu không ăn thì sẽ không có sức mà ᵭấu với tên khó chịu này nhưng đang ăn thì anh ta đứng dậy bắt cô đưa lên phòng. Cô dù là bị yếu thế trước con người này nhưng không có nghĩa là chịu khuất phục một cách dễ dàng thế được.
Vừa mới ăn được nửa bát cơm mà, người gì quá đáng, phục vụ cho ăn đã rồi giờ cũng không để cho người ta ăn no bụng chút. Đúng là ác ma chứ không phải người, định chơi xấu cô nhưng cô đây cũng không vừa đâu:
– Anh ngồi đợi tôi chút, tôi còn đang ăn dở bát cơm!
– Việc của cô là gì cô quên rồi hả?
– Tôi không quên nhưng trời ᵭάпҺ còn tránh miếng ăn, tôi không ăn no thì lấy sức đâu mà phục vụ người như anh!
– Tôi không quan tâm!
– Vậy để tôi ra bảo mẹ!
– Cô…Cô được lắm!
Hóa ra tên ác ma này vẫn biết nghĩ cho bố mẹ đấy, vậy thì ở đây cô cũng biết dựa vào ai rồi, nhất định không để mình bị thiệt thòi được. Nhận rõ Phong có vẻ tức giận nhưng vẫn chịu ngồi lại chờ thì cô cũng thở phào mà ăn cho xong.
Cô ăn cơm nhưng lại vô tình liếc qua thấy Phong cứ đưa tay xoa xoa lên hai má thì nhìn kĩ hơn. Số anh ta đúng là đen đủi, hết bị mù, bị sẹo đã đủ thảm lắm rồi mà không hiểu sao còn bị mọc mụn li ti ở mặt nữa. Không định quan tâm vì nhớ tới lời cay nghiệt của anh ta nói lúc trước nhưng nghĩ lại cô đã không đừng được mà lên tiếng nửa như trêu đùa, nửa như muốn giúp Phong:
– Tôi có biết một chút về đông y, mấy thứ mụn mọc tгêภ mặt anh tôi có thể giúp đấy nên đừng có bạc đãi tôi!
Nhưng Tuấn Phong không muốn dây dưa với cô, với vì ghét nữa nên anh trả lời thẳng thừng:
– Tôi có tiền, không khiến người như cô giúp!
– Vậy được thôi!
Cũng chẳng hiểu sao cô lại to gan dám chế giễu Phong tiếp:
– Có tiền mà lại để mình như Tarzan thế kia à?
– Tôi như nào khiến cô phải quan tâm à? Im miệng ăn đi không đừng có trách tôi!
– Tôi tốt bụng thì nhắc thôi, ai đời mới 25 tuổi mà giống như ông chú 40 ấy! Thời đại nào mà còn để râu tóc như người rừng thế kia, anh là đang ʇ⚡︎ự ħàɲħ ħạ bản thân hay là mốt năm nay thế?
– Im miệng!
– Anh quát tôi làm gì? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà!
– Cô mà dám nói thêm lời nào nữa thì đừng có trách tôi ác!
– Không nói thì không nói!
– Ranh con!
Diệp Lan im lặng ăn nốt bát cơm rồi đưa Tuấn Phong lên phòng nhưng giờ này anh ta lại dở chứng nói muốn đi ra ngoài hóng gió, thế là cô cũng phải đưa ra phía sân trước dạo mấy ʋòпg. Đi một hồi Phong nói muốn dừng lại, cô đỡ anh ta lại chỗ ghế đá ngồi xuống thì vừa lúc có điện thoại của Trà My gọi tới:
– Tao nghe nè!
– Ăn cơm chưa?
– Vừa ăn rồi! Này! Tao vừa làm hồ sơ hai trường xong, mai đi nộp đây! Nghĩ mà tiếc cho mày quá! Thành tích học tập nổi nhất khối như thế lại phải nghỉ ngang, phí quá!
– Mẹ chồng tao cho đi học tiếp rồi!
– Thật…Thật không?
– Thật! Mai tao cùng với mày đi nộp hồ sơ nhé?
– Thật hả?
– Ừ.
– Tao vui quá! Tao mừng cho mày quá Lan ạ! Mà mẹ chồng mày như thế còn tốt gấp mấy lần bố mẹ mày nữa!
– Ừ! Ở đây ai cũng tốt với tao hết! Mày yên tâm đi!
– Vậy thì tao không lo nữa rồi! Tao vui quá…hic…hic…
– Lại mít ướt đấy! Tao gặp toàn người tốt thì mừng chứ sao lại khóc?
– Ừ…Khóc vì mừng đây!
– Nín đi! Mai gặp nhau sau nhé?
– Ừ!
Diệp Lan nói chuyện xong thì quay qua hỏi xem Tuấn Phong có muốn lên phòng nghỉ không thì anh trả lời khô khốc:
– Khi nào tôi muốn vào tôi ʇ⚡︎ự nhắc!
– À…vâng.
Cô lắc đầu rồi đứng ra xa chỗ Tuấn Phong một đoạn, cô tranh thủ hít thở ít không khí buổi tối, nói gì thì khung cảnh ở đây cũng dễ chịu hơn chỗ nhà cô ở nhiều… Đang im im thì đột nhiên Phong lên tiếng hỏi:
– Cô định thi trường nào?
– Anh hỏi làm gì?
Câu hỏi lại này của Diệp Lan khiến Tuấn Phong mất hết vẻ bình thường mà đanh giọng lại:
– Tôi không muốn cô làm mất mặt gia đình tôi hiểu chưa?
– À…Tôi thi vào Học viện ngoại giao!
– Thành tích như nào mà dám thi vào trường đó vậy? Cô cũng ʇ⚡︎ự tin quá nhỉ?
– Tôi nghĩ mình nên thử xem sao!
– Đi thi Đại học mà cô tưởng là làm bài kiểm tra thử đấy à? Nếu mà thi trượt thì cô ҳάch valy rời khỏi nhà tôi ngay lập tức!
– Tôi sẽ cố gắng để được ở lại!
– Đưa tôi về phòng đi!
– …
Dù không ưa Phong nhưng nghĩ đến mục đích thì cô vẫn phải làm nhiệm vụ của mình khi hai người quay trở lại phòng:
– Anh có muốn ăn hay uống chút gì trước khi đi ngủ không?
– Pha trà cho tôi!
– Không còn sớm, uống trà sẽ mất ngủ đó!
– Tôi nói gì cô quên rồi à?
– Vâng, anh đợi một chút!
Diệp Lan pha trà xong thì cô đi về phòng của mình lấy ít ϮιпҺ dầu mang qua phòng cho Tuấn Phong. Ngửi thấy mùi lạ thì Phong liền lên tiếng:
– Cô làm gì đó?
– À…Tôi xông ít ϮιпҺ dầu cho anh dễ ngủ ấy mà!
– Sao cô biết tôi khó ngủ?
Cô định nói thật là do mẹ anh nói cho cô biết thế nhưng cô lại chọn cách trêu chọc cái tên khó ưa này:
– Nhìn anh để râu tóc thế kia là biết!
– Cô…Cô đem vứt đi ngay cho tôi!
– Ngày trước bà nội tôi cũng mất ngủ thường xuyên nhưng khi dùng thử thì thấy rất hiệu quả! Anh cứ xông hết đêm nay đi, nếu không tốt thì mai vứt đi cũng chưa muộn!
– Ai biết cô nói thật hay nói dối, biết đâu cô lại muốn đầu ᵭộc tôi thì sao?
– Anh lại nghĩ quá nhiều rồi! Tôi đang cần dựa vào nhà anh cơ mà! Đầu ᵭộc anh thì tôi mất đi lợi lộc à? Đúng không?
– Cô cũng thẳng thắn quá nhỉ?
– Đó là tính cách của tôi!
– …
Thấy Tuấn Phong im lặng không nói thì cô lại lên tiếng tiếp:
– Anh có cần ngâm chân một chút cho thoải mái không? Tôi biết мαssαge nữa đấy!
Bình thường là dì Na làm việc này nhưng hôm nay anh sẽ bắt cô gáι muốn đâm đầu vào chỗ ૮.ɦ.ế.ƭ này làm cho bõ tức:
– Việc của cô mà! Hỏi làm gì!
– Vậy anh đợi tôi một chút!
Tuấn Phong dù không nhìn thấy nhưng từ hôm tai пα̣п thì ông trời phú cho anh cái mũi rất thính. Ngửi không phải mùi nước ngâm chân như mọi khi thì anh phản ứng ngay:
– Cô lại cho thứ gì vào vậy?
– À… Tôi biết ít tђยốς nam nên có đem theo sang đây, đảm bảo anh sẽ rất dễ chịu!
– Chứ không phải là cô có ý hại tôi khi mắt tôi không nhìn thấy chứ?
– Nếu anh cứ thái độ với tôi như này thì chưa biết chừng!
– Cô…Cô dám?
– Anh ngồi im đi! Tôi bắt đầu làm đây!
– Làm không được thì biết hậu quả rồi đó!
– Yên tâm! Tôi làm cho bà nội quen rồi! Lá tђยốς này cũng là bà nội chỉ cho tôi! Rất an toàn và hiệu quả!
Bà nội cô trước đây làm nghề đông y nên cũng chỉ cho cô rất nhiều thứ. Thực ra là bà muốn cũng muốn cô theo nghề của bà nhưng lại nghĩ cho tương lai xa xôi của cô mà động viên cô học thật giỏi để có thể kiếm được tấm chồng tốt, bởi bà biết bà không thể mãi bảo vệ cô được. Thế nhưng bà còn chưa đợi cô thi lên Đại học đã vội ra đi gặp ông rồi và từ sau khi bà mất thì mọi quyền lợi của cô cũng bị cắt hết, may mà hai người làm bố mẹ đó còn cho cô tốt nghiệp hết cấp ba nếu không thì giờ này cô cũng trật vật rồi!
Xoa Ϧóþ một hồi lâu mà không thấy tên Phong khó tính này nói gì thì cô chắc là anh ta có vẻ hài lòng rồi, cứ đinh ninh chắc bẩm như vậy thì không lâu sau đó anh ta lên tiếng mỉa mai cô:
– Làm điêu luyện như này có phải là cô cả nhà họ Đặng không thế?
– Ý anh nói tôi giống người làm hơn đúng không?
– Đó là do cô nghĩ, chứ tôi không nói!
Diệp Lam đối với người ngoài cô mới cần sĩ diện còn đối với tên chồng sắp cưới này cô lại chẳng cần thiết. Dù là anh ta chưa biết rõ là cô bị người nhà cô lừa bán sang đây nhưng với sự khinh bỉ của Phong cho rằng cô ?á? ??â? vì tiền thì cô cũng không cần phải vớt vát chút sĩ diện làm gì nữa:
– Tôi là con lớn của ông Đặng Chu! Mẹ tôi mất lúc tôi được 4 tuổi.
– À…ra vậy!
– Anh còn thắc mắc gì không?
– Ờ… Chuyện của cô nhàm chán quá nên không muốn thắc mắc nữa!
Diệp Lan biết là người đàn ông này cố ý muốn chễ giễu, chê bai khiến cho cô tổn thương nhưng rất tiếc những thứ cô đã từng nhận được trước kia còn hơn thế này nhiều nên cô không còn cảm thấy đau đớn. Cô không vì những lời khó nghe của Phong mà tỏ thái độ mà bàn tay vẫn nhẹ nhàng thuần thục giúp anh ta rồi chậm dãi nói tiếp:
– Mẹ kế tôi vốn là con gáι nhà khá giả nên khi em gáι tôi sinh ra cũng thừa hưởng cuộc sống tốt hơn. Em ấy vốn là lá ngọc cành vàng của bố mẹ tôi mà! Còn tôi thân là con gáι của một người mẹ con nhà nghèo, lại không may số phận bà quá ngắn ngủi nên tôi được như này đã là khá tốt rồi!
Cứ mỗi lần Tuấn Phong định làm tổn thương người con gáι này để cô biết khó mà rút lui thì cô lại chọn cách đối mặt làm anh không nói tiếp được, đã thế cô lại hạ mình xin lỗi khiến anh gạt bỏ mấy lời định nói ra…
– Cũng thành thật xin lỗi anh! Lẽ ra với gia thế nhà anh phải có được người con gáι danh giá hơn mới xứng, không thì ít nhất cũng là người như em gáι tôi nhưng tôi cũng là bị đưa vào sự lựa chọn không thể thay đổi!
– Làm tới đây thôi! Tôi buồn ngủ rồi!
– Để tôi lau chân cho!
Diệp Lan lau chân khô cho Tuấn Phong sau đó cô trải chăn sẵn sàng, giúp anh ℓêп gιườпg ngủ thì mới quay lại phòng của mình.
Nằm tгêภ chiếc giường khá êm ái nhưng lòng cô lại cô đơn và tủi phận vô cùng… Cái tuổi 18 với những kỉ niệm vui vẻ, hoài bão và nhiệt huyết dâng trào…Thì đối với Diệp Lan toàn những kí ức buồn và mỗi ngày thức dậy lại nghĩ xem mình sẽ làm gì để sống dễ hơn…