Tuấn Phong thành công trải qua cuộc phẫu thuật mà không gặp bất cứ trở ngại nào, anh nhanh chóng được đưa về phòng hậu phẫu để gia đình tiện chăm sóc. Lúc Phong tỉnh lại không biết là mấy giờ nhưng anh đoán là Diệp Lan chưa tới vì nghe mọi người nói nãy giờ không có giọng của Diệp Lan xen vào, vậy là cô vẫn chưa tan học.
Vì là còn lượng tђยốς gây mê trong người nên Phong vẫn hơi ngây ngây người, anh nằm lim dim như ngủ một lúc lâu thì có tiếng quen thuộc vang lên hỏi mẹ anh:
– Mẹ! Anh Phong làm xong rồi ạ?
– Ừ, vừa ra một lúc rồi con! Con làm gì mà mồ hôi nhễ nhại thế kia?
– Dạ, chắc do trời nắng quá ạ! Mà cuộc phẫu thuật tốt không mẹ?
– Tốt lắm con! Con vào trong với Phong đi, mẹ ngồi ngoài này! Bố với Huy vừa đến công ty rồi!
– Vâng ạ!
Diệp Lan trước khi vào bên trong chỗ Phong thì cô rẽ qua phòng vệ sinh rửa sạch tay và mặt mũi rồi mới quay trở lại. Phong nghe tiếng bước chân thì trở mình để ai đó biết anh đã thức, Diệp Lan thấy vậy thì lên tiếng hỏi trước:
– Anh thấy sao rồi? Mặt có đau không?
– Hiện tại không thấy gì, chỉ là còn chút dư âm gây mê nên có hơi chσáпg váng.
– Anh cố chịu, chút nữa là hết thôi!
– Ừ. Mà cô về nhanh vậy à?
– Xong lâu rồi nhưng tại tôi bị lỡ xe buýt nên về chậm. Anh có muốn uống chút nước không?
– Lấy cho tôi ít nước đi!
Diệp Lan rót ít nước ra cốc, cô cẩn thận thổi thổi cho độ ấm vừa phải thì mới đưa cho Phong uống. Đợi anh uống xong thì cô ân cần nhắc nhở anh:
– Mới làm xong anh cần hạn chế nói chuyện cho cơ mặt nghỉ ngơi, từ nay về sau cũng cần kiêng khem cẩn thận để cho mau lành vết thương mà tránh bị nhiễm trùng nữa.
– Biết rồi!
– Anh nằm ngủ đi tôi về qua nhà nấu đồ ăn cho anh!
– Ở lại đi! Có dì Na nấu rồi! Muốn nấu thì chiều về!
– Tôi đi được mà!
– Nói thì phải nghe lời!
– …!!!
Diệp Lan không dám nói nữa mà ngồi xuống ghế bỏ điện thoại ra nghịch, Phong cũng lim dim vì còn tђยốς gây mê, không gian lại im lặng cho đến khi dì Na mang bữa trưa đến cho mọi người.
Diệp Lan thấy dì Na tới thì nhanh nhẹn lấy khẩu phần ăn kiêng của Phong, giúp anh ăn xong thì cô mới dùng phần của mình. Bà Diễm Lệ muốn nhường lại không gian riêng cho hai con nên nhắc con dâu:
– Mẹ với dì Na về trước, chiều Lan không phải đi học thì ở đây chăm sóc Phong nha?
– Vâng, mẹ với dì cứ về nhà ạ!
– Ừ. Cứ ở đây, đồ ăn thức uống của Phong đã có dì Na lo rồi!
– Vâng ạ!
Chỉ còn hai người ngồi lại với nhau, không nói chuyện cũng chẳng có việc gì làm khiến cả hai đều cảm thấy không được ʇ⚡︎ự nhiên, cuối cùng Tuấn Phong lên tiếng:
– Cô qua hỏi bác sĩ cho tôi về nhà được không?
– Không được! Anh nên ở lại theo dõi vài ngày đã, có vấn đề gì thì bác sĩ còn can thiệp luôn, đừng có nghĩ phẫu thuật nhỏ mà chủ quan được đâu.
– Tôi thấy bình thường rồi mà!
– Anh nhắc tôi phải nghe lời anh mà anh lại cãi lời bác sĩ ư?
– …
Tuấn Phong nghe vậy thì lại nằm im không nói nữa, rõ là bây giờ anh thấy bình thường lại rồi, về nhà nằm nghỉ ngơi còn tốt hơn là ở đây thế nhưng ai cũng bắt anh phải ở lại kiểm tra nọ kia, phức tạp thật đấy.
Diệp Lan nhìn vẻ mặt như bị ép của Phong thì thở dài nói:
– Người trưởng thành rồi thì càng phải chú trọng đến sức khỏe chứ, ở lại một, hai hôm càng tốt chứ sao. Anh càng cẩn thận thì cơ hội phục hồi càng nhanh đấy!
– Được rồi! Nói ít thôi!
– Nằm nghỉ ngơi đi, tôi đọc truyện cho anh nghe!
– Có mang sách đâu mà đọc!
– Có. Sáng tôi có cầm quyển hôm trước đọc dở đi. Nghe nhé!
Vẻ mặt của Tuấn Phong lúc này mới giãn ra, Diệp Lan thấy anh nằm im thì cô bắt đầu cất giọng đọc tiếp phần của hôm trước. Đúng là chất giọng mềm mại, trong trẻo của Lan rất có tác dụng, mới qua đó không lâu mà Phong đã chìm vào giấc ngủ rồi…
Tranh thủ lúc Phong ngủ thì Diệp Lan về qua nhà thay đồ rồi chuẩn bị quần áo cho buổi sáng mai đi học luôn. Lúc cô quay trở lại Ьệпh viện thì vừa lúc Tuấn Phong dậy, không biết giờ này là mấy giờ nhưng anh nhớ ra chuyện cần nói nên nhắc cô:
– Cô đi từ sáng giờ cũng nên về nhà tắm rửa thay đồ đi, nếu mệt thì ở nhà nghỉ tối Tuấn Huy qua chỗ tôi cũng được!
– Lúc anh ngủ tôi tranh thủ về rồi, với anh thân là chồng tương lai của tôi lại để người khác trông nom thì ra làm sao.
– Cô về rồi ư? Đi bằng gì vậy?
– Tôi đi xe ôm.
– Sao không đi taxi cho đỡ nắng?
– Đi taxi đắt tiền lắm, xe ôm tiết kiệm hơn nhiều!
– …
Tuấn Phong cũng quên béng đi mất là mình nên đưa ít tiền cho cô tiêu xài, dẫu gì người ta cũng là vợ tương lai mà… Nghe cô nói đi xe ôm cho tiết kiệm ʇ⚡︎ự nhiên anh lại không thoải mái, cảm giác bực bội bùng phát vì cái gì cũng không biết nữa…
– Có phải cô muốn ra khỏi nhà tôi không?
– Không ạ!
– Vậy lần sau cấm cô đi xe ôm! Nếu hôm nay ai nhìn thấy được có phải họ sẽ chê cười nhà tôi không?
– À… Tôi xin lỗi! Lần sau tôi sẽ không đi nữa!
– Cô mà tái phạm lần nữa thì ҳάc định ҳάch valy ra khỏi nhà đấy! Tôi thỏa hiệp để cô đi xe buýt đi học là vì cho cô đi cùng các bạn cũng là điều bình thường nhưng đối với việc đi xe ôm là không thể!
– Vâng. Tôi hiểu rồi!
Mới buổi trưa còn nhẹ nhàng giờ phạm có tí lỗi đã gào cái mồm lên, mà vừa mới làm phẫu thuật còn kiêng kị mà cứ nói lắm, người gì mà đanh đá thế không biết nhưng Diệp Lan có tức thì cũng có thể chỉ lẩm bẩm trong miệng chứ không dám nói ra ngoài, cô cứ ngồi đó lẩm bẩm mắng thầm anh thì Phong đột nhiên hỏi:
– Có mang quần áo mai đi học không?
– Có… Tôi có mang theo!
– Làm gì mà ấp úng vậy?
– Không có gì!
– …
Phong nghe vậy thì ngừng lại vài giây rồi nói tiếp:
– Cô ấp úng như vậy có phải từ nãy giờ là mải nghĩ xấu về tôi không?
– Anh… Anh đừng có đoán mò, tôi không có!
– Vẫn ấp úng thì có nghĩa là tôi nói đúng rồi!
– Tôi không có mà… Á…
Nghe tiếng kêu lên của Diệp Lan bất ngờ thì Phong vội vàng đứng lên hỏi nhưng lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì chính anh lại bị vấp ngã vì sự vội vàng của mình. Diệp Lan khi đó đang bị đau cũng nhanh chân chạy lại đỡ anh thì cùng lúc hai người đều hỏi đối phương…
– Cô/Anh có sao không?
Hỏi xong thì cả hai đều ngại ngùng nhưng Diệp Lan đỡ Phong lên lại giường trước rồi trả lời:
– Tôi không sao, chỉ là không may cắt móng tay thì cắt thêm ít ϮhịϮ thôi!
– Hậu đậu!
– Anh có đau ở đâu không?
– Không.
Diệp Lan đỡ Phong ngồi lại giường còn cần thận lấy giấy ướt lau tay cho anh khỏi bẩn vì nãy có bám xuống nền gạch. Phong trước sự tỉ mỉ, chu đáo của cô thì mềm giọng hơn khi nãy:
– Có bị chảy ɱ.á.-ύ không?
– Chỉ bị sứt da chút thôi!
– Đấy là cái Ϯộι nghĩ xấu về người khác đấy!
– Anh nghĩ thế nào cũng được tôi nhận hết!
– Cuối cùng cũng nhận rồi à?
– Nhận để anh đỡ nói nhiều thì mặt mới mau lành được!
– … !!!
Sau câu nói này thì Tuấn Phong im bặt luôn cho tới khi dì Na và chú Thẩm mang bữa tối đến. Như lúc trưa Diệp Lan lại cẩn thận, chu đáo chăm sóc cho Phong ăn uống xong thì cô mới ăn phần của mình. Dì Na và chú Thẩm nhìn cảnh này thì chỉ tủm tỉm cười, đợi cho cả hai ăn xong thì mang đồ về nhà báo cáo với ông bà chủ.
Giờ mới là chập tối nên Diệp Lan không biết làm gì cho qua hết đêm nay, đi ngủ giờ này thì sớm quá mà ngồi ở trong phòng ngột ngạt lắm, cuối cùng cô lên tiếng nói với Phong:
– Tôi ra ngoài đứng chút, cần gì anh gọi điện cho tôi nha?
– Ừ!
Được sự đồng ý nhưng cô lại thấy lăn tăn, mình sáng mắt ra ngoài ngắm trời trăng mây gió thì ngon rồi còn người ta thì…Nghĩ tới ai kia bao nhiêu tháng ngày qua phải ở trong bóng tối mà vẫn phải chịu đựng thì cô đứng đâu chừng năm phút đã quay vào.
Nghe tiếng bước chân trở lại rất nhanh thì Tuấn Phong ngạc nhiên hỏi:
– Sao mới đi mà đã quay lại vậy?
– À… Ở ngoài chả có chút gió gì mà toàn là muỗi rĩn thôi!
– Chứ không phải ở một chỗ với tôi nhàm chán hả?
Anh hỏi một đằng chị nói một nẻo nhưng không ai bóc mẽ nhau nữa mà đi theo vấn đề khác…
– Điều hòa trong phòng hơi thấp hay sao đó, tôi chỉnh bớt xuống nha?
– Cô lạnh à?
– Có chút!
Ở nhà là mỗi người ngủ một phòng nhưng tối nay là ở chung một chỗ nên có hơi gượng gạo, dù phòng có thêm cái giường nhỏ nữa nhưng cả Phong và Lan vẫn không thấy quen. Rồi vẫn là Diệp Lan cố gắng ʇ⚡︎ự nhiên mà nói mấy câu chữa sự ngượng ngùng rồi về chỗ của mình nằm xuống nhưng đúng lúc này Quang Khải lại gọi điện tới cho cô.
Diệp Lan nhìn thấy số máy quen thuộc đó định không nghe nhưng lại sợ Tuấn Phong tò mò cho rằng cô có chuyện giấu nên cuối cùng vẫn bắt máy:
– Mình nghe đây!
– Diệp Lan! Cậu cho tớ vài phút được không?
– Để làm gì?
– Tớ muốn gặp cậu, thật sự tớ có nhiều điều muốn nói với cậu lắm! Tớ năn nỉ đấy!
– Cậu gặp mình để nói gì? Giữa chúng ta ngoài quαп Һệ bạn bè thì chưa hề có gì cả!
– Tớ không tin! Suốt ba năm cấp ba chúng ta đã bên nhau rất thân thiết, cậu có dám thề là không có tình cảm với tớ? Cậu có dám thề không?
– Khải! Nghe mình…
Nhưng Quang Khải đã cắt ngang lời của Diệp Lan mà đe dọa cô:
– Cậu không chịu gặp thì tớ đến thẳng nhà chồng cậu gõ cửa!
– Cậu… Cậu đừng có quá đáng!
– Cho cậu vài giây suy nghĩ, nếu vẫn từ chối thì cậu chuẩn bị ra mở cổng đi!
Nghe trong giọng nói của Quang Khải đầy những cương quyết khiến Diệp Lan rơi vào lúng túng, cô chưa biết làm gì lại nghe Khải giục thì cô vội trả lời:
– Mình không có nhà!
– Cậu đang ở đâu?
– Ở… Ở Ьệпh viện.
– Cậu… Cậu bị ốm hay làm sao?
– Là chồng mình không khỏe, cậu muốn nói gì đợi trưa mai tan học thì nói!
– …!!!
Một lời này nghe thật đau lòng, “là chồng mình”: Diệp Lan! Cậu thật biết cách làm người khác đau lòng đấy nhưng tớ không tin cậu yêu anh ta nhanh thế đâu mà chắc chắn người cậu đặt tình cảm là tớ… Có lẽ vì lí do nào đó cậu mới phải làm như này… Dù đau nhưng tớ không trách cậu, tớ sẽ đợi cậu…
Diệp Lan thở dài ngồi xuống ghế trầm ngâm thì Tuấn Phong hỏi cô:
– Sao không đi gặp cậu ta?
– Không cần đâu. Có gì mai tôi sẽ nói thẳng!
– Nói gì?
– Nói gì cần nói!
– Cô thích cậu bạn này đúng không?
Phong hỏi câu này không phải lần đầu và lần nào Diệp Lan cũng lựa chọn tránh né. Lần này cũng vậy, cô lại im lặng, thích thì cứ nói thích cớ sao phải giấu, anh có hẹp hòi gì đâu. Nhận thấy Diệp Lan không muốn tiếp tục vấn đề này thì anh cũng không miễn cưỡng nữa…
– Tôi ngủ trước đây!
Nhưng thật không ngờ sau câu nói đó thì giọng của Diệp Lan đều đều vang lên:
– Đúng là tôi có cảm mến cậu ấy và Khải cũng vậy nhưng chúng tôi chưa một lần tỏ tình với nhau.
– Vì sao?
– Tôi không trả lời được câu này thay cho Khải còn về phía tôi là do tôi không đủ ʇ⚡︎ự tin vào bản thân mình.
– Nhà cậu ta có điều kiện hay là bố mẹ cậu ta khó tính?
– Có lẽ là cả hai! Mà thôi, bỏ qua chuyện của tôi đi!
Phong gật gù ra chừng đồng ý sau đó nhắc cô dẫn mình vào làm vệ sinh, sau khi cả hai quay ra chuẩn bị đi ngủ thì anh ʇ⚡︎ự nhiên lại nhắc lại chuyện khi nãy:
– Tình cảm là của hai người, nếu đủ lớn thì mọi vật cản xung quanh chỉ là những thứ rào cản rất nhỏ!
– Tôi không có dũng khí được như anh bởi tôi là người thực dụng. Tôi sẽ chọn lựa con đường ngắn và an toàn cho cuộc sống của mình.
– Con đường ngắn mà an toàn cô nói đó là chấp nhận chọn lựa một người tàn tật như tôi?
– Câu trả lời đã quá rõ ràng, tôi xin phép không cần nhắc lại nữa!
– Được rồi! Ngủ thôi!
Buổi trưa hôm sau, khi tan học thì Quang Khải đã đứng ở cổng trường chờ sẵn. Diệp Lan đi ra cũng không ngần ngại mà đi thẳng vào vấn đề luôn:
– Quang Khải! Xin lỗi nếu trước đó mình có làm gì khiến cậu hiểu lầm thì cậu bỏ qua nhé! Nhưng tình cảm mà ba năm học qua mình đối với cậu chỉ là tình bạn thân thôi!
– Tớ không tin!
– Đó là việc của cậu còn mình thì không có gì để nói cả!
– Ánh mắt ấy, nụ cười ấy cậu dành cho tớ không thể là tình cảm bạn bè được! Chúng ta khi đó vẫn cất giữ là vì cả hai đều muốn cùng nhau thi đỗ vào đại học thì nói ra tình cảm của mình, vậy tại sao giờ cậu lại phủi bỏ? Tại sao vậy?
– Không có vì sao và đó là suy nghĩ của cá nhân cậu, còn mình thì chỉ coi cậu là bạn chỉ vậy thôi! Mình nhắc lại lần nữa! Mình là hoa đã có chủ vậy nên từ nay về sau nếu cậu vẫn coi mình là bạn thì chúng ta tiếp tục mối quαп Һệ, còn không thì như hai người xa lạ đi!
– Diệp Lan?
– Mình về đây!
– …!!!
Diệp Lan từ trường là về thẳng Ьệпh viện nhưng khi tới nơi thì được biết là Tuấn Phong đã xuất viện rồi. Trời nắng nóng, vừa mệt vì đi một đoạn dài từ ngoài vào trong Ьệпh viện nhưng lúc vào thì không có ai ở đây. Diệp Lan lại lững thững quay trở ra bắt taxi để về chứ không còn xe buýt về chuyến này nữa, mất toi gần trăm nghìn tiền xe.
Về tới nhà nhìn thấy dì Na đang bưng đồ ăn lên phòng cho Tuấn Phong thì cô hỏi:
– Dì ơi? Anh Phong về lâu chưa ạ?
– Ờ… Vừa mới về được một lúc! Mà dì với bố mẹ con tưởng con đã biết chuyện Phong ra viện rồi chứ?
– À… Dạ con biết chứ ạ! Nhưng anh ấy chỉ nói nay về nhà chứ không nói rõ khi nào! Thôi, tiện con lên phòng, để con giúp dì!
– Ờ… Thế đưa lên giúp dì nha!
– Dạ!
Diệp Lan đi thẳng lên phòng của Phong, nghe tiếng mở cửa Phong tưởng dì Na mang đồ ăn lên thì nhắc dì ấy:
– Dì cứ để ở bàn, lát con ʇ⚡︎ự ăn ạ!
– Là tôi!
– Cô về đấy rồi à?
– Sao nay anh ra viện cũng không nói tôi một tiếng?
– Tôi quên!
– Tôi biết anh không ưa tôi nhưng nói một câu thì có ảnh hưởng gì đâu mà cũng là để tôi khỏi bị động khi đối diện với mọi người trong nhà!
– Lần sau tôi nói!
Biết người này tính khí thất thường, thân thiện được lúc nào thì hưởng lúc đó, tranh cãi cô làm gì có quyền nên đành nén lại cơn bực mà hỏi sang việc khác:
– Anh muốn ăn luôn giờ không?
– Cô thay đồ trước đi!
– Vậy đợi tôi chút!
Vừa nóng lại có chút bực mình nên Diệp Lan về phòng là lấy đồ đi thẳng vào phòng tắm luôn, không biết trút cơn bực đi đâu thì xả giận vào làn nước mát này vậy. Cô cũng quên mất là Phong đang đợi cô ở ngoài mà cứ ngâm mình tới nửa tiếng sau mới đi ra.
Phong nghe tiếng bước chân và mùi thơm đến gần thì tông giọng lên cao một chút:
– Cô vừa mới ngủ một giấc đấy à?
– Bình thường anh giờ này cũng mới ăn mà?
– Không biết bây giờ là quá trưa rồi hả?
– Anh cũng biết quá trưa rồi sao?
– Cô nói giọng điệu này có phải là đang trách tôi vì không báo với cô việc tôi ra viện không?
– Là anh ʇ⚡︎ự nói chứ tôi không có ý đó! Với tôi nào dám trách anh và tôi cũng không nhỏ mọn như một số người đâu!
– Cô… Miệng lưỡi đấy! Nói bản thân không nhỏ mọn nhưng lại hỏi câu khiến người khác nghĩ mình cố ý gây Ϯộι!
– Anh nói nhiều thế này thì chắc là chưa đói đâu nhỉ?
– Cô dạo này hơi to gan rồi đấy! Dám trả treo tôi!
Diệp Lan nói vậy thôi chứ cô vẫn kéo ghế ngồi xuống đối diện Phong, có điều nhìn cái mặt hằm hằm của anh ta thì không nhịn được mà lẩm bẩm…
– Xấu người, xấu cả giấc mơ…
– Cô lẩm bẩm gì đấy?
– Tôi nào dám nói gì anh!
– Mạnh dạn nói to như khi nãy đi việc gì phải nói thầm?
– Thế rốt cuộc là anh có muốn ăn trưa không?
– Ăn!
Không phải vì vết thương mới cần phải giữ gìn vệ sinh cẩn thận thì cô mặc kệ cho ʇ⚡︎ự ngồi mà ăn, giờ này lại phải đút như đút cho em bé, mà hôm qua cô cũng làm như này thì phối hợp lắm vậy mà không hiểu sao hôm nay anh ta như bị hấp ấy, vừa mới được vài miếng thì là bắt đầu kiếm cớ…
– Cô đang trả thù tôi đấy hả?
– Tôi làm sao?
– Tôi còn chưa nuốt hết đã nhồi như nhồi gà thế hả?
– Anh còn là trẻ lên ba hay sao mà có miếng cơm còn phải tính số giây?
– Tôi nói là để cô rút kinh nghiệm chứ không phải là để cô lý luận đâu!
– Được rồi! Tôi rút kinh nghiệm! Nào bắt đầu 5 giây một miếng!
– Cô…
Diệp Lan bắt đầu làm đúng như lời nói khiến cho ai kia hậm hực mà vẫn phải ăn vì bụng đang đói mà.
Sáng nay bỏ bữa cho nên giờ đói là phải, thấy ai đó đi học rồi lại nghĩ tới người ta sẽ gặp cái tên bạn kia thì ʇ⚡︎ự nhiên thấy khó chịu nhưng chính miệng mình nói người ta thích thì tiến tới cho nên sau đó chỉ biết hậm hực một mình vậy đấy…